Nhiễm Bạch khóe môi hơi cong, bóng dáng quỷ mị bất tri bất giác vòng ra phía sau nam tử.
Nam tử sửng sốt một chút, dụi mắt một cái, kỳ quái nghĩ:
"Người đâu?"
Sau đó nam tử bỗng nhiên cảm nhận được một trận nguy hiểm mãnh liệt từ phía sau lưng, mà chân tựa như là bị đính tại chỗ, không thể động đậy.
Cứng đờ quay đầu, con ngươi thít chặt, chỉ kém một xen-ti-mét:
"Mũi nhọn của dao găm chỉ cách mắt mình có một xen-ti-mét."
Nhiễm Bạch nhếch miệng cười:
"Anh, bị loại."
Nam tử mím chặt môi, dựa theo lý luận, mình đã bị giết, nhưng hiện tại trước mắt thì gia đình nhà gái đã thả mình một ngựa, tự nhiên không thể tiếp tục hạ thủ.
Đây là quy định mà giới sát thủ ngầm thừa nhận.
Không ai muốn vi phạm, bởi vì...
Người vi phạm, kiểu gì cũng sẽ chết đi một cách quỷ dị.
Dần dà, liền không còn có ai dám làm như thế.
Những người khác nhìn thấy tràng cảnh này, ánh mắt sợ hãi, bọn hắn căn bản không biết cô gái này làm sao có thể đến gần bọn họ.
Chỉ một giây đồng hồ. Nhưng chính là một giây đồng hồ này, đủ để cho bọn hắn mất mạng.
Nhiễm Bạch nhếch miệng cười sâu xa, bóng dáng quỷ mị hướng về phía rừng cây mà chạy.
Những người khác nhìn thấy thế, cũng hướng rừng cây đuổi theo.
Mà nam tử bị loại ki, nhìn thoáng qua Hứa Khả Khả đang sợ hãi đứng ở bên cạnh xe thì khinh thường cười một tiếng:
"Chỉ bằng cô, thật đúng là không đáng để cô ta bảo hộ."
Hứa Khả Khả mím chặt môi, tay nắm chặt dao găm đã xuất mồ hôi,
Cô không ngốc, tự nhiên nhìn ra Nhiễm Bạch là bởi vì mình nên mới dẫn ra những người đó đi xa.
Hứa Khả Khả không nhịn được lo lắng.
Cô không biết Tô Dạ Hiên đến cùng là bởi vì cái gì, lại muốn đẩy cả em gái ruột của mình vào chỗ chết...
Nhưng cô chỉ biết hiện tại, mình thật vô dụng, cũng vô cùng lo lắng cho Nhiễm Bạch.
Ánh mắt nhìn qua rừng cây, Hứa Khả Khả nắm chặt dao.
Một bên nam tử tựa hồ là nhìn thấu Hứa Khả Khả, trào phúng cười một tiếng:
"Cô chỉ là cái vướng víu, đi vào sẽ chỉ mang thêm phiền phức cho cô ta mà thôi."
Hứa Khả Khả sắc mặt tái nhợt, cắn chặt cánh môi.
Hắn nói không sai, cô chính là một cái vướng víu.
Nếu như, hôm nay cô có năng lực. Liền sẽ không như vậy.
Trái tim của Hứa Khả Khả lít nha lít nhít đau.
Lần đầu tiên....
Vô cùng thống hận mình mềm yếu vô năng.
Lần đầu tiên...
Vô cùng hi vọng một người có thể an toàn đi đến trước mặt mình.
Một bên nam tử nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Khả Khả như vậy, khẽ gật nhẹ đầu.
Người này coi như còn có thể, tối thiểu không có bõ công Tô Bạch trực tiếp chạy.
Bất quá, nhìn thấy lo lắng trong mắt Hứa Khả Khả.
Nam tử ngoắc ngoắc khóe môi.
Không nói bản thân Tô Bạch có bí mật lớn như thế nào, chỉ bằng cái bóng dáng kia cũng có thể chạy thoát.
Bất quá, nếu là mang theo một cái vướng víu...
Vậy thì không nói được.
Cho nên, bóng dáng quỷ mị của Tô Bạch cũng không đủ để để cô ta mang theo cô gái này chạy đi, cho nên mới lựa chọn nghênh chiến.
Hoặc là, còn có một loại nguyên nhân khiến hắn lo lắng nhất, đó chính là...
Tô Bạch có đầy đủ năng lực đến đối phó với bọn hắn.
Nếu thật là dạng này...
Vậy bọn hắn liền thật xong.
Lại nhìn cánh rừng một chút...
Nhìn Tô Bạch như vậy, tuyệt đối không thể nào là ngẫu hứng đi vào rừng ngắm cảnh.
Như vậy, có lẽ từ lúc bắt đầu, chính là tính toán của Tô Bạch!
Theo tư liệu điều tra, Tô Bạch trước kia làm gì có tâm tình rảnh rỗi đi vào đây.
Hoặc là nói, là Tô Dạ Hiên cùng với Tô Bạch cùng hùn vốn tới giết bọn hắn.
Hết thảy hết thảy, đều là bọn hắn tự chui đầu vào lưới.
Không thể không nói, đàn ông mà bổ não cũng cực kỳ lợi hại.
Nghĩ như vậy, sau lưng liền xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Nếu thật là một trong số hai khả năng sau...
Như vậy, hôm nay, bọn hắn là triệt để thua ở nơi này!