Tô Gia
Nhiễm Bạch nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay bưng một ly pudding xoài, thoả mãn bắt đầu ăn.
Mà Tô Dạ Hiên mặt mũi tràn đầy nộ khí tiến vào
Liền thấy tràng cảnh Nhiễm Bạch nhàn nhã.
Lập tức. lửa giận trong lòng từ từ trướng lên:
"Tô Bạch!"
Nhiễm Bạch nghe Tô Dạ Hiên hét, nghiêng đầu sang nhìn thấy Tô Dạ Hiên mặt đen đến có thể nhỏ ra mực.
Mở to một đôi mắt vô tội chớp chớp:
"Anh trai à, tôi có thể nghe thấy, anh không cần lớn tiếng như vậy."
Tô Dạ Hiên trong mắt xẹt qua lệ khí, nắm chặt nắm đấm, sợ mình khống chế không nổi mà đi lên cho Nhiễm Bạch một đấm.
"Có phải là cô đúng không!"
Nhiễm Bạch vươn đầu lưỡi liếm cánh môi màu ửng đỏ, vô tội nói:
"Cái nào cơ? Có phải là anh trai bất lực rồi?"
Nghe đến đó, Tô Dạ Hiên làm sao có thể không rõ nữa.
Tuyệt đối là do Tô Bạch làm.
Nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tô Bạch, cô chết chắc."
Nhiễm Bạch lười biếng dựa vào ở trên ghế sa lon, lông mi cong vút nhếch lên, cặp mắt đào hoa một mảnh lạnh nhạt:
"Vậy khả năng anh không có cái thời gian đấy."
Tô Dạ Hiên nghe Nhiễm Bạch nói thế, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác không ổn, cảnh giác nhìn Nhiễm Bạch:
"Cô muốn làm gì!"
Nhiễm Bạch bật cười, khóe môi cong cong, giống như cười như không nhìn Tô Dạ Hiên:
"Yên tâm, tôi còn chưa làm gì cả."
Nhiễm Bạch ý tứ sâu xa nhìn Tô Dạ Hiên một chút, trực tiếp rời khỏi Tô Gia.
Nhìn thấy Nhiễm Bạch rời đi, Tô Dạ Hiên trong lòng cho dù có nhiều lo nghĩ cũng không biết nói như thế nào:
"Ngô mẫu!"
Trong biệt thự trống rỗng, cũng không có người đáp lại Tô Dạ Hiên
Tô Dạ Hiên trong lòng hơi hồi hộp một chút, lần nữa hét:
"Ngô mẫu!"
Tô Dạ Hiên nhíu nhíu mày, cởi âu phục vứt ở trên ghế sa lon, đặt mông ngồi xuống, bực bội nói:
"Thật là, một người hầu lại dám chạy đi đâu."
Sau đó một cô hầu gái nhỏ tuổi khiếp đảm nhìn Tô Dạ Hiên, nhát gan nói:
"Ngô mẫu đã ra ngoài từ sáng sớm rồi."
Tô Dạ Hiên khoát tay áo:
"Đi xuống đi."
Thật là, một người hầu lại dám ra ngoài trong thời gian làm việc, thật sự là ai cho bọn hắn lá gan đấy?
Tô Dạ Hiên ngồi trong biệt thự, cố gắng coi nhẹ dự cảm bối rối không yên trong lòng, nhíu mày.
Mà Nhiễm Bạch đâu?
Cô đang ở trong một gian phòng nhìn xa hoa, cười nhẹ nhàng nhìn Ngô mẫu đang tê liệt nằm trên mặt đất.
Ném điện thoại trong tay đi.
"Chậc, chẳng qua là một người hầu, lại có một phòng ở như vậy, còn dám hạ độc người của Tô gia, cái này nói như thế nào đây?"
Ngô Mụ run lẩy bẩy ngồi sập xuống đất, cầu xin tha thứ:
"Tiểu thư, van cầu cô, đừng nói ra ngoài."
Nhiễm Bạch nhìn xem Ngô mẫu hoảng sợ, nhếch miệng cười:
"Không muốn thân bại danh liệt, thì làm theo lời tôi bảo, hả?"
Sau một tiếng.
Ngô mẫu run rẩy đi ra khỏi phòng.
Trong đầu hồi tưởng lại lời của Nhiễm Bạch:
"Tôi biết, bà là bị người chỉ điểm, nhưng mà làm cho lão gia và phu nhân của Tô thị trúng độc chết, cũng nên có một con dê thế tội, mà bà, sẽ chỉ bị bọn hắn dứt khoát đá ra.
Cái gì mà con của bà có thể kế thừa Tô Gia, đừng có ngu như thế chứ. Đến lúc đó, không chỉ có là bà, mà kể cả người thân của bà, con trai của bà cũng sẽ không có kết cục tốt. Cho nên, làm theo lời tôi bảo, tối thiểu, bà có thể sống sót."
Ngô mẫu cắn môi một cái, trước đó là đầu óc của bà ta hồ đồ, căn bản chỉ là quân cờ giữa đấu đá của xã hội thượng lưu mà thôi.
"Tôi có tội, hiện tại nghĩ tới thôi cũng rất xấu hổ."
Ngô mẫu ngồi tại trong cục cảnh sát, dựa theo Nhiễm Bạch nói, mỗi chữ mỗi câu nói ra.
Tô tiểu thư nói, chỉ cần bà đem hết thảy tội trạng đẩy lên người Tô Dạ Hiên, đến lúc đó, Tô tiểu thư sẽ nộp tiền bảo lãnh cho bà ra.
Cảnh sát biết là việc của Tô Gia, cũng biết cái này không phải là việc mà những cảnh sát phổ thông như bọn hắn có thể quản.
Thế là trực tiếp gọi điện thoại báo cáo cho thượng tầng, để cho bọn họ quyết định nên làm thế nào?