Cha mẹ của hai chị em đều mất, thế là Diệp Khê đành phải một tay chống đỡ cái nhà này.
Bây giờ cách tận thế chỉ còn một tháng nữa.
Hạ Y Y vừa xuyên qua không bao lâu, mà Lâm Tuyết sống lại sau khi tận thế tới.
Phong Lạc ho nhẹ một tiếng, nghiêm chỉnh nói:
"Ký chủ, nhiệm vụ lần này chính là kéo người giá trị thù hận của người trùng sinh Lâm Tuyết và bảo vệ tốt cho nữ chính Hạ Y Y."
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm, nụ cười trên mặt ngọt ngào chân thực, lại cho người ta cảm giác rợn cả tóc gáy.
"Bạch Bạch, thế nào? Đợi lâu không."
Diệp Khê thoạt nhìn là một người gọn gàng mà linh hoạt, tóc ngắn ngang tai, nụ cười trên mặt xán lạn.
Quan hệ giữa hai chị em rất thân mật.
Nhiễm Bạch hơi bĩu môi, gương mặt non nớt cười ngọt ngào, ngây thơ mà mỹ hảo, trong mắt trắng đen rõ ràng long lanh như nước:
"Chị à, em vẫn tốt. Chị không cần lo lắng."
Diệp Khê nhìn thấy Nhiễm Bạch như vậy thì chỉ cảm thấy tâm đều muốn manh hoá.
A, sao em gái cô có thể đáng yêu như thế!
Một bên Hạ Y Y mặc váy trắng liền áo, khóe môi có chút cong lên:
"Khê Khê, em gái cậu quá đáng yêu đi!"
Diệp Khê kiêu ngạo giương cằm:
"Đó là đương nhiên."
"Chị Y Y."
Nhiễm Bạch nhu thuận chào một tiếng, trên gương mặt sạch sẽ là nụ cười thuần túy mỹ hảo.
Hạ Y Y cảm giác lần này xuyên qua dường như cũng không phải quá bết bát.
Chí ít, hiện tại cô có một khuê mật, còn có một em gái mềm manh mềm manh, không phải sao?
"Bạch Bạch, đi, chị Y Y dẫn em đi ăn kem."
Mắt Nhiễm Bạch phát sáng, đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, hai con ngươi cong thành hình trăng khuyết:
"Được ạ."
Diệp Khê cũng không khỏi cảm thán, em gái của mình thật chọc người thích.
Hiện tại thì Y Y đã mở ra không gian, trải qua mấy ngày ở chung, cảm giác hai chị em này thực tình không tệ, trong mạt thế, cô cũng cần có đồng bạn.
Cho nên, Hạ Y Y quyết định nói bí mật tận thế đến cho các cô biết.
Hạ Y Y thần thần bí bí lôi kéo Diệp Khê và Nhiễm Bạch đi đến phòng ngủ,
Nhìn thấy Hạ Y Y toàn thân phát ra khí tức tớ có vấn đề nghiêm trọng, Diệp Khê kéo cong khóe miệng, bất đắc dĩ lắc đầu:
"Y Y, cậu muốn làm gì?"
Hạ Y Y lôi kéo hai người vào phòng ngủ, nghiêm túc ho khan một cái, nghiêm trang nói:
"Lời tớ nói bây giờ, có thể sẽ phá vỡ tam quan của các cậu, nhưng mà các cậu nhất định phải tin tưởng tớ."
Nhiễm Bạch chớp chớp mắt, cánh môi cong lên một vòng ý cười nhợt nhạt, thanh âm ngọt ngào mà mềm nhu:
"Chị Y Y cứ nói đi."
Không cần phải nói, Nhiễm Bạch cũng biết Hạ Y Y muốn nói cái gì.
"Sau hai ngày nữa, thế giới sẽ bộc phát một loại virus, sau đó thế giới sẽ biến thành... tận thế!"
Diệp Khê nghe nói như thế, sững sờ một nháy mắt, sờ sờ trán của Hạ Y Y, trong miệng tự lẩm bẩm:
"Không sốt mà, sao lại nói sảng vậy?"
Hạ Y Y: "..."
Hạ Y Y nhíu nhíu mày, nghiêm túc:
"Tớ biết cái này rất khó để các cậu tin tưởng, nhưng tớ dám lấy tính mạng của mình ra cam đoan, đây tuyệt đối là thật!"
Nhiễm Bạch nhẹ gật đầu, một đôi tinh mâu trong veo, cánh môi hé mở, nói nghiêm túc:
"Em tin chị Y Y."
Diệp Khê gõ gõ trán Nhiễm Bạch, tức giận nói:
"Mới bao lâu mà đã tin tưởng chị Y Y của em như vậy?"
Nhiễm Bạch hoạt bát thè lưỡi, một đôi mắt to nhìn Diệp Khê, nụ cười trên mặt sạch sẽ mà thuần tuý:
"Em cũng tin chị."
Diệp Khê bất đắc dĩ cười cười, đối với cô em gái luôn luôn manh bạo này, vô luận là ai đều không có sức chống cự.
Diệp Khê cũng chỉnh thần sắc ngay ngắn, mặc dù chuyện tận thế hoang đường này rất khó tin, nhưng từ trong miệng của người bạn tốt nhất nói ra, còn lấy tính mạng đảm bảo, liền xem như nói đùa cũng không thể đùa dạng này được,