Hạ Y Y lập tức bị Nhiễm Bạch manh một mặt, cười dập dờn:
"Trêu chọc cô ấy không có kết cục tốt."
Trong lòng âm thầm nói bổ sung, người ta là nữ chính đấy, chúng ta đụng vào để đi làm pháo hôi, không phải muốn chết thì làm gì?
Nhiễm Bạch nhìn thấy Hạ Y Y như vậy, yên lặng lui ra phía sau hai bước, nghiêm túc nhẹ gật đầu.
"Em biết rồi."
Hạ Y Y kềm chế xúc động muốn đem móng vuốt của mình phóng lên trên mặt Nhiễm Bạch trên mặt, ho nhẹ khục một tiếng:
"Được rồi. Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian mua vật tư đi."
——
Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, tiếng sấm oanh tạc, mây đen che kín bầu trời.
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, tóc đen rải rác thả tung trên vai, mái tóc đen nhánh càng nổi bật lên da thịt trắng muốt như ngọc, trên người mặc áo sơmi màu trắng, quần jean trực tiếp đi ra bên ngoài.
Cũng không lấy dù che mưa, chỉ híp hai con ngươi, mặc cho nước mưa ướt nhẹp quần áo.
"Ký chủ! Cô đang làm gì!"
Phong Lạc khó mà tin nổi, tiếp tục như vậy sẽ cảm mạo mất! Mặc dù ký chủ thật sự cường đại, nhưng mà đây chỉ là ký thể của ký chủ thôi.
Nhiễm Bạch hài lòng nheo cắp mắt đào hoa tinh xảo lại, cong thành hai hình trăng khuyết:
"Ta chỉ muốn biết, bị bệnh sẽ là cái dạng gì."
Thật, có chút hiếu kì ~
Phong Lạc: "..."
"Cho dù vậy thì ký chủ cũng không thể lấy thân thể của mình ra nói đùa được."
Nghe được Phong Lạc lo lắng lại tràn ngập quan tâm, Nhiễm Bạch có chút cong môi, ánh mắt liếc nhìn ấn ký Huyết Hồn Châu trên cánh tay trắng nõn.
Không biết chừng nào thì ngươi mới có thể tỉnh đây.
Chẳng qua, rất nhanh thôi, không biết người sau lưng còn có thể chờ đợi bao lâu.
Nước mưa ướt nhẹp quần áo, những giọt nước phản chiếu ánh sáng long lanh, nước mưa thuận theo chiếc cằm tinh xảo chảy xuống, Nhiễm Bạch có chút câu môi, chậm rãi trở về phòng.
Buổi tối cùng ngày liền bắt đầu phát sốt.
Hai gò má Nhiễm Bạch đỏ hồng, một cặp mắt đào hoa mộng ảo mê ly, hoá ra đây chính là cảm giác bị bệnh sao?
Diệp Khê đau lòng nhìn Nhiễm Bạch, dù cho bất đắc dĩ cũng trách cứ nói:
"Em nói em xem, thể chất yếu còn chạy ra ngoài làm gì?"
Nhiễm Bạch cong môi, thanh âm lẩm bẩm, nhẹ nhàng, khiến người nghe không rõ:
"Em chỉ là, muốn bị bệnh ~ "
Diệp Khê cũng không nghe rõ ràng Nhiễm Bạch nói cái gì, hỏi lại:
"Em nói gì?"
Nhiễm Bạch khẽ lắc đầu.
Diệp Khê bất đắc dĩ nghiêm túc nói:
"Em ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một giấc, sau đó uống thuốc, chị đi học đây."
Tuy nói là tận thế, Diệp Khê đối với lời nói của Hah Y Y cũng chỉ tin sáu mươi phần trăm, cho nên cho dù là thu thập vật tư cũng phải duy trì bình thường sinh hoạt.
Nhiễm Bạch nhu thuận nhẹ gật đầu, mười phần bộ dáng bé ngoan.
Nhưng mà, ngay sau khi Diệp Khê đi không bao lâu, Nhiễm Bạch liền ra ngoài.
A, chờ đợi nhàm chán cỡ nào chứ.
"Ký chủ, cô hẳn là nên nghỉ ngơi."
Phong Lạc cảm giác không có ai giống như ký chủ nhà nó, bị bệnh còn muốn chạy ra bên ngoài.
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, dung nhan tinh xảo bởi vì phát sốt mà hai má đỏ ửng, hai mắt mê ly, giống như mộng như ảo:
"Không có gì."
Nhiễm Bạch chẳng có mục đích đi trên đường phố. Trong đêm đen chỉ có một mình cô gái.
Chiếc mũ che khuất khuôn mặt mỹ ngọc thiên thành, Nhiễm Bạch hài lòng nheo lại đôi mắt.
A... Đêm tối... hết thảy tội ác sẽ sinh sôi ~
Bỗng nhiên, Nhiễm Bạch dừng chân lại, cánh môi câu lên một đường cong.
Chậc, dường như... có hương vị của máu ~
Nơi mà Nhiễm Bạch đi càng ngày càng vắng vẻ. Biết rốt cuộc không có ai.
Ngõ hẻm chật hẹp một mảnh đen kịt, lộ ra mấy phần tĩnh mịch.
Mà loại mùi máu tanh kia cũng càng lúc càng nồng nặc.
Gương mặt của Nhiễm Bạch xuất hiện hai lúm đồng tiền đáng yêu, không chút do dự đi tới chỗ sâu trong ngõ nhỏ. Tựa hồ là đi vào một vùng tăm tối.