Đập vào mắt là một mảnh huyết dịch dơ bẩn đỏ thắm, ngổn ngang trên đất có mấy thi thể, kiểu chết phi thường tàn nhẫn, trên thân to to nhỏ nhỏ mấy chục vết dao đâm. Gân tay gân chân toàn bộ đều bị cắt đứt.
Nhiễm Bạch cong cong môi, vươn đầu lưỡi liếm liếm, bởi vì phát sốt mà cánh môi có chút tái nhợt khô nứt, lại hơi ngọt ngào mị hoặc.
A ~ là ai làm đây?
Bỗng nhiên, Nhiễm Bạch cảm giác được một loại khí tức nguy hiểm cường đại hướng về phía mình phi tốc thẳng tới.
Theo bản năng cô tránh ra.
Dao găm mang theo bên người nháy mắt kề sát tại cổ họng của đối phương, chỉ cần nhẹ nhàng vạch một cái, động mạch chủ sẽ lập tức vỡ tan.
Mà đồng thời, chàng trai ẩn tàng trong bóng đêm cũng một tay bóp lấy cổ của cô, giam cầm cô ở trên vách tường.
Từ xa nhìn vào, lại giống như là một nam một nữ đang mập mờ quấn quýt lấy nhau, nói lời tâm tình.
Trên thực tế, lại là một trò chơi tử vong:
"Đi loạn, không phải chuyện tốt đâu."
Chàng trai ẩn tàng trong bóng đêm vang lên giọng nói mát lạnh từ tính, ngữ điệu hững hờ, không nhanh không chậm, dường như nửa điểm cũng không thèm để ý sinh mệnh của mình đang ở trong tay đối phương.
Bởi vì đêm tối một mảnh đen kịt, Nhiễm Bạch cũng thấy không rõ khuôn mặt chàng trai, nhưng mà từ giọng nói nghe ra được, tướng mạo của chàng trai nhất định bất phàm.
Nhiễm Bạch cong khóe môi, cười nhẹ như mây gió, một đôi mắt trong veo hiện lên một đạo hàn quang, nhưng chỉ chớp mắt liền biến mất, dung nhan mỹ ngọc thiên thành lại càng thêm thuần lương vô hại, sẽ không khiến người ta cảm thấy nửa phần nguy hiểm, giọng nói bởi vì phát sốt mà có có chút khàn khàn:
"Vậy... tôi sẽ chết sao?"
Lời nói hời hợt, cũng hững hờ như chàng trai. Dường như đang nói hôm nay thời tiết thật tốt vậy, trong giọng nói không có nửa phần gợn sóng.
Vì ẩn tàng trong bóng đêm, khiến người khác nhìn không ra thần sắc của hắn, cặp môi mỏng có chút câu lên, phun ra lời nói từ tính mát lạnh:
"Nếu như... cô muốn."
Thanh âm triền miên, như là ôn nhu đối đãi với tình nhân.
Nhưng Nhiễm Bạch biết, nhìn như vô hại đến cực điểm, lại giống như một thợ săn, cực kỳ nguy hiểm, chẳng biết lúc nào sẽ cho ngươi một kích trí mạng.
"Tôi... không muốn nha."
Nhiễm Bạch cười không ngớt nói xong lời này, nháy mắt bắt đầu chuyển động, dao găm trong tay lấy tốc độ mà mắt thường không thể nhìn rõ vạch trên cổ hắn một cái.
Ta không muốn chết nha, cho nên đành phải làm phiền ngươi đi chết rồi.
Ngươi chết rồi, ta liền an toàn.
Động tác của Nhiễm Bạch cực nhanh, nhưng phản ứng của chàng trai càng thêm nhanh.
Nháy mắt tránh thoát khỏi một kích trí mạng kia, cấp tốc cầm cố hai tay Nhiễm Bạch lại.
Dao găm trong tay Nhiễm Bạch "bịch" một tiếng rơi xuống đất, lẻ loi trơ trọi nằm trên mặt đất.
Nhiễm Bạch dường như đã sớm nghĩ đến chàng trai sẽ tránh thoát được, mũi chân vừa nhún, lại là một trận đầu váng mắt hoa.
Nhiễm Bạch: "..."
Sinh mệnh hiện tại của bản điện hạ thật biết phát bệnh đúng chỗ.
Một đôi tay tinh xảo trắng nõn mượn lực chế trụ cái cổ của chàng trai.
Chạm tới chỗ có một cỗ sền sệt huyết dịch, hẳn là dấu vết vừa rồi bị dao găm xẹt qua để lại.
Tay thon siết chặt, khóa lại cái cổ của chàng trai.
Nhưng bởi vì thân thể căn bản chẳng có bao nhiêu sức, không lộ ra tính công kích nào.
Nhiễm Bạch híp híp mắt, mỹ lệ cánh môi khẽ mở:
"A, chúng ta so lại một lần, xem ai xuống địa ngục trước, có được hay không?"
Giọng nói ngọt ngào mềm nhu mang theo một tia hoạt bát, giống như là đang mong mỏi một trò chơi.
Nhưng lại là một trò chơi dùng sinh mệnh làm tiền đặt cược.
Môi mỏng của hắn có chút giương lên, câu lên một độ cong yêu dị, khớp xương tay rõ ràng chụp ở trên cổ tay của Nhiễm Bạch:
"Thật là nghịch ngợm."
Trong giọng nói mang theo một tia bất đắc dĩ, tựa hồ là vì cô gái của mình không nghe lời mà không có biện pháp.
Phong Lạc ở trong không gian hệ thống gấp đến xoay quanh.
Oa oa oa, sao ký chủ nhà nó lại cố chấp như vậy, vẫn đang phát sốt mà!