Phong Lạc cắn răng, như vậy... vậy nó chỉ có thể để cho ký chủ ngất đi trước.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ sau khi ký chủ nhà mình tỉnh lại, Phong Lạc lại có chút sợ.
Cuối cùng nhìn thấy Nhiễm Bạch bởi vì phát sốt có chút mê ly, Phong Lạc vẫn cắn răng, an ủi mình, mình làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho ký chủ.
Ừm, đều là vì tốt cho ký chủ.
Chỉ cần ký chủ hôn mê bất tỉnh, người đàn ông kia cũng sẽ không tiếp tục đọ sức với ký chủ.
Nhiễm Bạch bỗng nhiên nhíu hai con ngươi lại, bên trong đôi mắt đen như mực chiết xạ ra ánh sáng nguy hiểm, lại bởi vì toàn bộ lực chú ý đang đặt ở trên thân chàng trai, mà xem nhẹ động tác của Phong Lạc.
Tay ngọc buông lỏng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Chàng trai ẩn tàng trong bóng đêm cảm giác vòng eo của Nhiễm Bạch mềm nhũn, trực tiếp ôm Nhiễm Bạch vào trong ngực.
Một đôi tay dài chậm rãi thả lỏng lực đạo đang chế trụ Nhiễm Bạch, không nhanh không chậm chuyển qua cổ Nhiễm Bạch.
Da thịt không có chút nhiệt độ, lạnh buốt vô cùng.
Cái cổ thon dài, lộ ra mười phần yếu ớt, dường như chỉ cần hắn nhẹ nhàng động tay, cô gái trong ngực liền lại không thể tỉnh lại.
Phong Lạc nhìn thấy động tác của hắn, tim nhảy lên cổ luôn rồi.
Không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Thật lâu, chàng trai khẽ cười một tiếng, buông tay khóa Nhiễm Bạch lại.
Một đạo bóng dáng thon dài chậm rãi hiện ra trước ánh nắng.
Mặc tây trang màu đen, phác hoạ ra thân hình hoàn mỹ thon dài, tóc đen như mực rối tản mát trên trán, áo sơ mi trắng cài nút nghiêm cẩn, tràn ngập khí tức cấm dục, ngũ quan yêu nghiệt tuyệt luân, tựa như thượng thiên tỉ mỉ điêu khắc mà thành, không có một chút tì vết. Treo trên mặt là nụ cười xa cách nho nhã.
Bên trong cặp mắt đào hoa là ôn nhu lưu luyến, khi hắn nhìn người khác sẽ khiến người ta cảm thấy mình chính là toàn thế giới của hắn. Nhưng sâu trong mắt lại ẩn giấu nguy hiểm trí mạng.
Cả người lộ ra hoàn mỹ, vô hại.
Môi mỏng có chút giương lên, con ngươi nhìn chăm chú vào cô gái trong ngực.
Như có như không lẩm bẩm, thanh âm sầu triền miên như dùng ôn nhu lưu luyến cả đời.
"Cùng một loại người."
Đều là sa đọa ác ma dưới địa ngục, lại ngụy trang bản thân đến vô hại.
Thật vất vả mới gặp được một người hắc ám giống như hắn, làm sao có thể nhẫn tâm giết chết cô đây?
Ôm lấy cô gái chậm rãi đi ra khỏi ngõ nhỏ tĩnh mịch, hắc ám vì hắn tiễn đưa.
Chỉ là trong ngõ nhỏ kia, có thi thể ngổn ngang lộn xộn, dơ bẩn huyết dịch đỏ thắm tràn ngập, tản ra mùi máu tanh nồng đậm.
Lặng im nói rõ rằng chàng trai kia tàn nhẫn vô tình.
——
Cô gái an tĩnh nằm ở trên giường, giống như là một mỹ nhân đang ngủ say, ánh mặt trời chiết xạ trên mặt cô bé, lộ ra mười phần ôn nhu.
Lông mi như hồ điệp khẽ rung động, một đôi mắt óng ánh chậm rãi mở ra.
Nhiễm Bạch nhìn thấy ký túc xá quen thuộc, chậm rãi nheo lại hai mắt, đôi mắt đen như ngọc thạch loé lên một đạo hàn quang nguy hiểm rồi biến mất.
Chậc, thật là đáng tiếc.
"Phong Lạc."
Nhiễm Bạch hững hờ cùng lười biếng nói, làm cho Phong Lạc không biết Nhiễm Bạch đang suy nghĩ cái gì, có chút chột dạ mở miệng:
"Ký chủ."
Nhiễm Bạch ngọt ngào cười, sạch sẽ mà thuần túy, không hề đề cập một chữ tới việc té xỉu tối qua, giọng nói trong veo như nước vang lên:
"Ta trở về như thế nào?"
Tựa hồ là sợ Nhiễm Bạch tức giận việc nó tự tiện làm chủ, lúc này Phong Lạc trả lời phá lệ tích cực:
"Là nam nhân kia đưa ký chủ cô trở về."
Nhiễm Bạch hững hờ "A" một tiếng, lười biếng tựa ở trên giường, không nói gì.
Phong Lạc cảm thấy có chút bất an, giống như đứa nhỏ phạm sai lầm, nhỏ giọng nói với Nhiễm Bạch:
"Ký chủ, cô..."
Không tức giận sao?
Nhiễm Bạch khóe môi câu lên một nụ cười vô hại:
"Không có gì."
Nghe Nhiễm Bạch không muốn bàn luận về đề tài này, Phong Lạc cũng rất thức thời không nói thêm.