Phong Lạc: "Ký chủ! Ký chủ! Hôm nay chính là ngày nữ chính cứu nam chính."
Nhiễm Bạch an tĩnh nằm sấp trên bàn, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt, lộ ra mười phần điềm tĩnh.
Thiếu niên bên cạnh cẩn thận từng li từng tí vẽ miêu tả dung nhan thiếu nữ ở trên giấy, tất cả đều lộ ra thập phần tuyệt mỹ.
Đương nhiên, ngoài việc trong đầu Nhiễm Bạch đang oang oang giọng nói của Phong Lạc.
"Nếu ngươi không nói lời nào, cũng không ai bảo là ngươi câm đâu." Nhiễm Bạch nghiêm túc nói.
Phong Lạc: ".
.
.
Ký chủ, cô không nóng vội sao?"
"Còn nhiều thời gian." Nhiễm Bạch uể oải nằm sấp trên bàn, lười biếng không còn vẻ nhu thuận thường ngày.
Phong Lạc: ".
.
." ký chủ phân biệt đối xử, trước mặt nam chính thì ngoan như thế, vậy mà ở trước mặt nó thì...!hừ!
Tiếng chuông tan học vang lên, Nhiễm Bạch thu dọn xong sách vở, đi ra ngoài.
"Bạch Bạch, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa nhé." Tiêu Lâm trong mắt có có chút chờ mong, trong lời nói để lộ ra một điểm khẩn trương cùng ngượng ngùng nhìn Nhiễm Bạch.
"Không được, bây giờ tớ có chuyện quan trọng cần phải làm, Lâm Lâm đi ăn một mình nhé." Nhiễm Bạch cười nhẹ nhàng, từ chối.
"A, vậy à." Tiêu Lâm có chút thất vọng cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia buồn bã.
"Lâm Lâm, tớ có việc đi trước, cậu phải ngoan đấy." Nhiễm Bạch nhìn Tiêu Lâm, cười tủm tỉm nói.
"Ừm, tớ biết rồi." Tiêu Lâm bởi vì mấy câu nói đấy của Nhiễm Bạch mà full máu phục sinh.
Hắn nhìn bóng lưng Nhiễm Bạch rời đi, trong mắt mang theo ý chí quyết đấu, hắn nhất định phải cố gắng, thật tốt để xứng đáng là người bên cạnh Nhiễm Bạch.
Chỉ là hắn không biết, tâm tư hắn nghĩ là đã giấu kín sớm đã bị đối phương nhìn thấu.
Trên đường người lui tới, khắp nơi đều treo biển quảng cáo, xung quanh lớp lớp nhà cao tầng, vô số chiếc xe hoa lệ chạy trên đường lớn.
Nhiễm Bạch đi trên đường, người người đi qua đều ngoái đầu nhìn lại.
Woa, cô bé có dáng dấp thật đáng yêu, thậm chí còn có mấy người đi đường đưa điện thoại ra chụp hình Nhiễm Bạch.
Một nữ sinh cấp ba cầm điện thoại “tách” một tiếng, chụp hình Nhiễm Bạch, Nhiễm Bạch bỗng nhiên quay đầu, trực tiếp bốn mắt nhìn nhau.
Nữ sinh lúng túng cười một tiếng, vừa định nói xin lỗi, Nhiễm Bạch lại xán lạn cười, hoạt bát nói:
"Chị phải chụp em thật đẹp đấy nhé."
Nữ sinh cao trung nghe thấy Nhiễm Bạch nói, lại càng ngượng ngùng, chờ sau khi Nhiễm Bạch đi thì mới phản ứng được.
Ôi, giọng nói của cô bé nghe thật hay, mềm mềm mại mại.
Tiểu thiên sứ vừa nói chuyện với mình.
Cô gái bị sự kinh hỉ làm cho choáng váng đầu óc, chờ khi nhìn về hướng Nhiễm Bạch vừa đứng, đã sớm không còn ai nữa.
Cô gái mở điện thoại, nghĩ sẽ chọn lựa mấy tấm ảnh đăng lên Weibo, kết quả tấm hình nào cũng đẹp không có một tì vết.
Cô gái trực tiếp đăng tất cả ảnh chụp lên Weibo với tiêu đề:
[Ngẫu nhiên gặp một thiên sứ đáng yêu, đẹp không góc chết, ra sức liếm bình phong nhan sắc này.]
Chưa tới một lúc, lượng share ảnh đã đột phá một ngàn.
"Oa, đây là thiên sứ sao, liệu có photoshop không."
"Trời, quá đáng yêu, đột nhiên thật muốn có một cô em gái như vậy."
"Đã kiểm tra, tuyệt đối là ảnh thật, không hề chỉnh sửa, đáng kinh ngạc.”
"Làm sao có thể đáng yêu như thế được."
Mà Nhiễm Bạch hiển nhiên sẽ không để ý một việc nhỏ xen giữa như thế này.
Bởi vì, cô gặp một cái kinh hỉ lớn hơn nhiều.
"Ý Tịch, sao mày lại tới đây." Nhiễm Bạch cưng chiều nhìn con mèo, mỉm cười nói.
"Meoooo ~" Ý Tịch có thể nói tiếng người, nhưng bởi vì đang ở bên ngoài, cho nên nó chỉ có thể dùng truyền âm ở trong đầu.
"Tiểu điện hạ, tôi tới tế thiên đại trận, Ngài không đợi tôi mà đã đi mất." Ý Tịch biểu thị mình vô cùng ủy khuất nói.
"Hì hì, ta không phải là không có chuyện gì sao?" Nhiễm Bạch mới sẽ không thừa nhận là bởi vì đói cho nên cô mới đi trước.
Ý Tịch: ".
.
."
Hừ hừ, tiểu điện hạ, đừng cho là nó không biết cô đang nghĩ gì.
Mà bên trong không gian hệ thống, Phong Lạc mặt không biểu tình nhìn một con mèo đột nhiên xuất hiện..