Nhiễm Bạch cười một tiếng:
"A Thần nơi nào cũng đẹp."
Cho nên, muốn vĩnh viễn bảo tồn A Thần lại, chỉ giữ chó một mình cô thưởng thức ~
Mặc Thần rõ ràng nhìn chăm chú đến tia sáng trong con ngươi cô, hai mỏng môi lại là giơ lên một vòng đường cong.
Nhìn xem, một cô bé như vậy, một mặt không muốn người khác biết như vậy, chỉ có một mình hắn biết, loại cảm giác này, thật tốt...
Nhẹ nhàng ôm thiếu nữ vào lòng, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn rúc vào lồng ngực Mặc Thần.
"Cho nên Nhiễm Nhiễm cũng đừng để người khác cướp anh đi nhé."
Thanh âm sầu triền miên, như là đối đãi với người yêu.
Nhiễm Bạch hài lòng nheo đôi mắt, khuôn mặt mắt xuất hiện hai lúm đồng tiền đáng yêu:
"Sẽ không, A Thần chỉ có thể thuộc về ta."
Một người sống trong bóng tối giống như cô.
Chỉ có thể là của một mình cô ~
Ai cũng không thể cướp đi.
Mặc Thần có chút cúi người, hơi có vẻ lạnh nhạt ấn xuống một cái hôn trên trán cô, con ngươi chuyên chú nhìn chăm chú Nhiễm Bạch, phảng phất Nhiễm Bạch là toàn thế giới của hắn, thế nhưng chỗ sâu trong mắt lại lạnh nhạt như cũ.
"Thật là một cô bé ngoan."
Cứ mãi ngoan ngoãn như vậy thì tốt, mãi mãi chỉ thuộc về hắn.
Nhiễm Bạch khẽ cười, lộ ra mấy phần ngọt ngào cùng mị hoặc, tiếng nói nhu hòa mềm nhu, giống như là đang làm nũng:
"A Thần thích ta không?"
Mặc Thần môi mỏng mỉm cười, ngũ quan yêu nghiệt ngũ giữ nụ cười nho nhã từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi, chậm rãi phun ra mấy chữ:
"Không thích."
Nhiễm Bạch giống như là đạt được một câu trả lời hài lòng, bật cười một tiếng, cánh môi nở nụ cười ngọt ngào chân thực:
"A Thần thật tốt."
Phong Lạc: "..."
Ta vậy mà không rõ mạch não suy nghĩ của ký chủ nhà mình?
Không thích, vì sao còn vui vẻ như vậy?
Xuyên thấu qua không gian hệ thống nhìn thấy dung nhan xán lạn của Nhiễm Bạch, Phong Lạc nghi ngờ nghĩ.
Quả nhiên, mạch não của ký chủ bệnh kiểu không phải là thứ mà một người bình thường có thể lý giải.
Phong Lạc không biết là
Đối với Nhiễm Bạch cùng Mặc Thần mà nói.
Thân là người ở trong hắc ám, nơi nào cần cứu rỗi? Sẽ chỉ kéo người cùng một chỗ rơi vào hắc ám.
Động tác Mặc Thần nhu hòa vuốt mấy sợi tóc của Nhiễm Bạch tản mát ra sau tai, lộ ra vành tau tinh xảo, nhìn mười phần mê người, khiến cho người ta muốn tiến lên cắn một cái.
"Thế gian này, người duy nhất biết tâm tư của anh, chỉ có Nhiễm Nhiễm."
Ngữ khí yếu ớt, lộ ra nhàn nhạt cưng chiều cùng ý cười, giống như cảm thán, lại ẩn chứa vô số nguy hiểm.
Mặc Thần đứng đầu gia tộc lãnh huyết.
Thời điểm có một người có thể đoán được tâm tư của mình, tất phải giết. Như vậy mới có thể không có người uy hiếp được hắn.
Nhìn ánh mắt dần dần tĩnh mịch của Nhiễm Bạch.
Nhưng hắn lại không đành lòng, làm sao bây giờ?
Vậy thì giữ lại, là thuộc về riêng mình hắn, cô gái
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, dường như nhìn ra ý nghĩ của Mặc Thần, cánh môi khẽ mở, mang theo từng tia từng tia vui sướng,
"A Thần muốn giết ta sao?"
Mặc Thần ôn hòa nho nhã mà cười cười, nhìn như ôn nhuận như ngọc lại mang theo cường thế không thể nghi ngờ:
"Sẽ không."
Không nỡ, một người thú vị như vậy, làm sao nhẫn tâm giết chết được.
Nhiễm Bạch cười: "Ta cũng không nỡ giết A Thần ~ "
Đồ vật hoàn mỹ luôn luôn khiến người không đành lòng hủy đi.
Khóe môi Mặc Thần hiện lên một ý cười ôn nhu lưu luyến, giọng nói trầm thấp từ tính mang theo từng tia từng tia mê hoặc:
"Vậy chúng ta liền vĩnh viễn cùng một chỗ đi."
Nhiễm Bạch cũng không đáp lại Mặc Thần, mà Mặc Thần cũng không để ý chút nào việc Nhiễm Bạch có trả lời hay không.