Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, đôi mắt cười thành hình trăng khuyết, hơi đi cà nhắc tiến đến bên tai Mặc Thần, thấp giọng:
"A Thần, nhìn đi, có người nhìn trộm anh kìa."
Ngũ quan yêu nghiệt của Mặc Thần ngậm lấy ý cười, thân thể có một nháy mắt cứng đờ.
Hương thơm thiếu nữa tốc thẳng vào mặt, nhiệt khí phả vào tai của hắn, bên tai xuất hiện một tầng sương mù màu hồng nhàn nhạt.
Nhiễm Bạch mở to mắt, tựa như là phát hiện ra đại lục mới, thanh âm ngọt ngào mang theo vài phần ngạc nhiên:
"A Thần, anh đang xấu hổ sao?"
Mặc Thần chững chạc đàng hoàng xoa xoa đầu Nhiễm Bạch, ho nhẹ một tiếng:
"Nhiễm Nhiễm, đừng làm rộn."
Nhìn xem hai người không thèm để ý mình chút nào, nụ cười trên mặt Nhược Luyến Nhi có chút không kềm được, lần nữa vô cùng đáng thương gọi:
"Mặc Thiếu."
Nghe giọng nói kệch cỡm của Nhược Luyến Nhi, cặp mắt đào hoa của Mặc Thần lóe lên u ám một cái rồi biến mất, lại bị ý cười nho nhã vô hại trên mặt che lại.
Người quấy rầy hắn và Nhiễm Nhiễm.
Mặc Thần một tay vòng lấy eo Nhiễm Bạch, tiếng nói ôn nhuận mát lạnh:
"Nhiễm Nhiễm muốn làm gì?"
Theo Nhược Luyến Nhi nhìn vào, hẳn là Mặc Thần đang hỏi Nhiễm Bạch có đồng ý hay không.
Nhưng mà vấn đề mà khi Mặc Thần nói với Nhiễm Bạch.
Lại bâng quơ như để người này chết như thế nào thì tốt!
Nhiễm Bạch hai mắt sáng lên, óng ánh chói mắt, khiến người muốn cất giữ.
Mặc Thần xẹt qua một tia ám mang, môi mỏng nhấp nhẹ, cánh tay siết chặt eo Nhiễm Bạch.
Nhiễm Nhiễm, thật sự là quá loá mắt.
Làm cho hắn muốn ấn giấu Nhiễm Nhiễm lại, chỉ có thể để một mình hắn thưởng thức.
Nhiễm Bạch cong cong cánh môi anh đào kiều nộn ướt át, giọng nói thiên chân vô tà, trên gương mặt mang theo nụ cười không rành thế sự:
"Em muốn nhìn một chút, xem trái tim của cô ta có màu gì?"
Lời nói hiếu kì lại không mang theo một tia cảm xúc.
Mặc Thần nghe Nhiễm Bạch thiên chân vô tà nói, đôi mắt đen lóe ra ánh sáng ôn nhu, môi mỏng khẽ nhếch:
"Được."
Mà Nhược Luyến Nhi đứng ở xa xa không biết, ả đụng phải không phải là công tử nhã nhặn nho nhã, mà là một ác ma đến từ hắc ám!
Chỉ tiếc, lúc ả biết đến thì đã muộn.
Nhược Luyến Nhi cắn cắn môi, hai mắt âm tàn nhìn Nhiễm Bạch.
Chỉ cần là người đàn ông mà ả muốn, liền không có một ai có thể bỏ trốn khỏi lòng bàn tay của ả.
Trước đó những kẻ kia có bạn gái,có gia đình, không phải cũng toàn tâm yêu ả sao?
Ả liền không tin, mình không hấp dẫn bằng một con nhóc vắt mũi chưa sạch.
"Mặc Thiếu..."
Giọng nói ỏn ẻn ỏn ẻn, để người ở chỗ này thân thể một trận dựng tóc gáy.
Mặc Thần lạnh nhạt: "Thật có lỗi, vị tiểu thư này, mang theo cô thật sự là một việc phiền phức."
Nghe Mặc Thần ôn hòa nói ra mấy câu như vậy,
Nhiễm Bạch "Ha ha ha" nở nụ cười, cười đến đáng yêu.
Làm sao bây giờ? Dường như cô càng ngày càng thích A Thần mất rồi.
Nhược Luyến Nhi đã nghĩ kỹ, đàn ông đều thích phụ nữ yếu đuối toàn tâm toàn ý ỷ lại lấy bọn hắn, Mặc Thần nhất định sẽ đồng ý.
Chỉ tiếc, Mặc Thần không phải người bình thường, hắn là một kẻ bệnh kiểu không theo kịch bả.
Bên người Mặc Thần không có một con Zombie nào tới gần, chuẩn xác mà nói, zombie đến gần toàn bộ bị ăn mòn mà ngủm củ tỏi.
Nhược Luyến Nhi sắc mặt nháy mắt cứng ngắc, còn mang theo không thể tin.
Thế mà lại cự tuyệt ả!
Nữ sinh xung quanh nhìn thấy cảnh này thì bật cười.
Bình thường Nhược Luyến Nhi chính là một bộ dáng bạch liên hoa nhu nhu nhược nhược, cứ như ai khi dễ cô ta vậy, còn cướp đi bạn trai của không ít người.
Muốn nói nữ nhân ghét nhất sinh vật gì.
Vậy thì chắc chắn chính là những cô gái có thuộc tính Bạch Liên Hoa!