Nhược Luyến Nhi cảm nhận được ánh mắt châm chọc của người chung quanh, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, khó coi nhỉ giọng nói "Thật xin lỗi" liền cúi đầu trở về.
Chỉ là cặp mắt xinh đẹp xẹt qua một tia đố kỵ.
Một người đàn ông hoàn mỹ như thế, làm sao có thể đối xử với ả như vậy!
Diệp Khê nhìn hình ảnh thân mật giữa Mặc Thần cùng Nhiễm Bạch, cau mày.
Thân mật đến thế sao?
Nhiễm Bạch lười biếng rúc vào ngực Mặc Thần, giọng điệu mềm nhu mang theo một tia cảm thán:
"Ban ngày, không thích hợp giết người. "
Mặc Thần môi mỏng mỉm cười, con ngươi chuyên chú nhìn Nhiễm Bạch, giọng nói ôn nhuận dễ nghe:
"Vậy thì chờ buổi tối vậy."
Dù sao, ban đêm mới là địa phương che giấu đi hết thảy tội ác, không phải sao?
Nhiễm Bạch cong cong môi:
"Quả là một ý kiến hay."
Lúc này, một đám người tiến đến hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Cầm đầu là một người đàn ông mặc một thân đen, dáng người khoẻ mạnh, một vết sẹo từ má trái ngang qua đến má phải, nhìn hung thần ác sát, mười phần đáng sợ.
Đi theo phía sau là một đám tiểu đệ, nhìn cũng không phải là người tốt lành gì.
Lúc nhìn thấy đám người Lạc Hiên Lâm, ngang ngược lắc lắc súng trong tay, giọng nói thô kệch:
"Nơi này là địa bàn của lão tử! Các người xông tới là có ý gì!"
Lạc Hiên Lâm trong lòng cũng không chắc, hoảng đến lợi hại, nhưng cũng biết mình không thể mất phân tấc, nếu không những người sau lưng mình liền xong.
"Vị đại ca này, lúc chúng tôi tiến vào cũng không nhìn thấy có người ở đây."
Nói bóng gió chính là, các người có chứng cớ gì chứng minh nơi này là địa bàn của các người?
Người đàn ông cầm đầu lộ ra thần sắc hung ác, vết sẹo dữ tợn có vẻ hơi khủng bố, thân cao mã đại, xem xét chính là không dễ chọc, nhưng Lạc Hiên Lâm cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
"Bọn mày tính là thứ gì! Một đám mọt sách, cũng xứng ở đây nói chuyện với lão tử? Lão tử nói là lão tử, đó chính là lão tử!" Hắn khạc một bãi đàm trên mặt đất, khinh thường nói.
Bị người nói như vậy, Lạc Hiên Lâm cũng không vui vẻ, nhưng là trở ngại không biết lai lịch của đối phương, cũng sợ gây tới người không dễ trêu chọc.
Lạc Hiên Lâm nheo lại hai con ngươi, trong mắt xẹt qua ánh sáng nguy hiểm, vừa cười vừa nói:
"Vị đại ca này, nói chuyện vẫn nên chú ý hàm dưỡng."
Tên kia trực tiếp giơ súng bắn một phát đạn, khinh thường nói:
"Bọn mày tính là gì!"
Hạ Y Y thấy cảnh cãi lộn này thì thầm mắng một tiếng, có biết nói lớn tiếng sẽ rước lấy Zombie hay không!
Nhiễm Bạch nở nụ cười hưng phấn, đáy mắt tràn đầy chờ mong.
Zombie sắp tới, hì hì ha ha, các ngươi chuẩn bị xong chưa?
"A Thần, Zombie sắp tới rồi."
Nhiễm Bạch mềm mềm nhu nhu, trong giọng nói mang theo hưng phấn cùng chờ mong.
Dường như Zombie đến là một việc rất tốt.
Mặc Thần khẽ cười:
"Nhiễm Nhiễm thích?"
Nhiễm Bạch gật đầu nhỏ một cái, một đôi mắt trong veo vô cùng loá mắt:
"Zombie rất tốt. A Thần không vui sao?"
Bàn tay khớp xương rõ ràng của Mặc Thần sửa sang lại cà vạt trên âu phục, môi mỏng khẽ mím lộ ra mấy phần lạnh nhạt:
"Nhiễm Nhiễm thích, anh cũng thích."
Nhiễm Bạch không linh trong suốt con ngươi đựng lấy lấm ta lấm tấm ý cười, dường như tô điểm đầy trời sao, óng ánh chói mắt.
"A Thần thật tốt."
Tốt, đến mức cô muốn vĩnh viễn đem hắn làm thành tác phẩm nghệ thuật thuộc về mình.
Mặc Thần tựa hồ là nhìn thấu ý nghĩ của Nhiễm Bạch, tiếng nói bất đắc dĩ xen lẫn cưng chiều:
"Nhiễm Nhiễm nghĩ quá nguy hiểm, thật là không có lương tâm."
Nhiễm Bạch: "..."
Lương tâm?
Không tồn tại.
Theo Zombie tiến vào càng ngày càng nhanh, mà những người kia cũng rõ ràng nghe được âm thanh của Zombie, nháy mắt sắc mặt biến đổi, cũng không có thời gian hay tâm tư ở đây cãi lộn nữa.