Diệp Khê nhẹ gật đầu, công nhận nói:
"Tớ cũng là cảm thấy như vậy."
Bóng đêm đã sâu, tinh thần mọi người đã căng cứng một ngày, nên rất nhanh liền rã rời, Diệp Khê ngáp một cái, con mắt đã có chút không mở ra được, dụi dụi hai mắt, mơ mơ màng màng:
"Chúng ta ngủ đi."
Hạ Y Y trầm mặc không nói, cũng nằm xuống.
Nhiễm Bạch khóe miệng ngậm lấy một nụ quỷ dị cười, nhìn đêm đen kịt bên ngoài, trong mắt lóe ra tia sáng tĩnh mịch.
Một bên khác, Lâm Tuyết kích động nằm ở trên giường, xem trang bìa trên hệ thống:
Tên: Lâm Tuyết
Tuổi tác: 23
Dị năng: dị năng hệ kim
Đẳng cấp: 0(17100)
Tốc độ: 15
Lực lượng: 13
Thể chất: 17
Nhanh nhẹn: 16
Trí thông minh: 21
Ba lô: không gian phổ thông, vòng phòng hộ (×1)
Kim tệ: 200
Lâm Tuyết nhìn số liệu trên mặt hệ thống, trong mắt hiện ra ánh sáng bùng cháy.
Hạ Y Y, lần này tôi có hệ thống tận thế!
Tất cả đồ vật kiếp trước của cô sẽ thuộc về tôi!
Cho nên sẽ không để cô lại cướp đi cơ duyên lần nữa.
Hạ Y Y nằm ở trên giường trằn trọc.
Nguyên kịch bản, nữ chính Tô Yên thu hoặc được một cầu thuỷ tinh có thể câu thông với zombie ở trong thôn trang này. Truyện Việt Nam
Vốn dĩ, hai ông bà lão kia đều là Zombie, chẳng qua vì có được cầu thủy tinh này nên mới có ý thức con người mà thôi.
Khi tất cả mọi người thức dậy vào sáng sớm hôm sau, liền phát hiện mình đã bị trói trong một cái tầng hầm, mà sụp đổ hơn chính là xung quanh người có rất nhiều Zombie.
Lúc đó, Tô Yên dựa vào không gian thức tỉnh của mình mà kêu gọi cầu thủy tinh, mà những Zombie kia cũng thay đổi thành người bình thường.
Cơ duyên lớn như thế, nếu nói cô không có dụ hoặc là không thể nào.
Lại nghĩ tới lúc ban ngày Lâm Tuyết im lặng nói hai chữ không gian với mình, Hạ Y Y cảm giác toàn bộ đầu óc đều muốn sụp đổ, suy nghĩ lo lắng. Cuối cùng mơ mơ màng màng cũng ngủ thiếp đi.
Ngay tại lúc tất cả mọi người đã ngủ say.
Nhiễm Bạch vốn nên nằm ở trên giường lại không thấy bóng dáng.
Nhiễm Bạch lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên trong căn phòng của bà lão.
Tóc dài đến eo rối tung trên vai, đôi mắt lẳng lặng nhìn chăm chú cảnh tượng bên trong căn phòng này. Khóe môi cong lên một nụ quỷ dị cười.
Cùng lúc đó, Mặc Thần nhìn thấy bóng dáng của Nhiễm Bạch thì bất đắc dĩ cười cười, xa cách mà nhã nhặn:
"Sao Nhiễm Nhiễm không gọi anh cùng đi."
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, ý cười xán lạn, một đôi con ngươi trong veo mà vô tội:
"A Thần đã tới."
Mặc Thần cưng chiều vuốt tóc Nhiễm Bạch tiếng nói mát lạnh ôn nhuận:
"Nhiễm Nhiễm muốn làm gì."
Nhiễm Bạch cười khanh khách một tiếng: "Vậy phải xem bọn hắn muốn làm cái gì đã."
Mặc Thần chững chạc đàng hoàng nhẹ gật đầu. Cặp mắt đào hoa thoáng hiện ngả ngớn ám trầm:
"Nói có lý."
Bà lão gầy như que củi đề phòng nhìn Nhiễm Bạch và Mặc Thần, nhìn thấy bọn hắn công khai xem nhẹ mình, khàn khàn cuống họng:
"Các người muốn làm gì?"
Bà lão có thể cảm nhận được, trên thân Mặc Thần và Nhiễm Bạch tản mát ra một loại khí tức nguy hiểm.
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, hoạt bát thè lưỡi, khuôn mặt như thiên sứ, bất kể là ai cũng sẽ không phòng bị đối tiểu nữ như vậy:
"Ài nha, ta nói ngươi chỉ là một con zombie hất lên tấm da người, thật đúng coi mình là con người sao?"
Bà lão kiêng kị nhìn Nhiễm Bạch, khuôn mặt có vẻ hơi dữ tợn:
"Sao cô biết!"
Nhiễm Bạch: "..."
Không hiểu sao ta có cảm giác con Zombie này có chút thiểu năng?
Coi như là một cơ duyên vì nữ chính mà có, thì kịch bản cũng phải dụng tâm một chút chứ.
NPC này quá không có cá tính.
Nhiễm Bạch khóe miệng cong lên:
"Tại sao ta phải nói cho ngươi."
Trò cười, dáng dấp xấu như thế, vì sao cô phải nói.