Ôn Ngôn liếc mắt liền thấy Tô Ninh té xỉu dưới đất, sắc mặt khó coi ôm Tô Ninh về phòng ngủ.
Ôn Ngôn tự nhiên mà ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn cô bé có thể gọi là thuần lương trước mặt, giọng điệu ngưng trọng nói.
"Rốt cuộc cô là ai?"
Nhiễm Bạch nghe Ôn Ngôn hỏi, vô tội nhìn hắn, chế giễu:
"Chú à, sao chú lại ngu xuẩn như vậy, tại sao tôi phải nói với chú biết tôi là ai chứ?"
Ôn Ngôn: ".
.
."
Hắn mạnh mẽ hít một hơi, không tức giận, không tức giận, ừm, hít sâu, không thể nổi nóng, không thể chấp nhặt với một đứa bé, không tức giận.
"Cô muốn gì?"
Nhiễm Bạch nghe thấy Ôn Ngôn nói, khóe miệng cong lên một vòng giống như cười mà không phải cười, aizzz , hình như trước kia cũng có người từng hỏi cô một câu như vậy.
Ừm, kết quả thế nào nhỉ, à, đúng rồi, cô muốn một vật mà người kia lại không muốn cho, vậy nên hắn đã chết rồi.
"Tôi muốn gì, chú đều cho tôi sao?" Giọng nói của Nhiễm Bạch mang theo mê hoặc, hướng Ôn Ngôn nói.
Ôn Ngôn nghe Nhiễm Bạch hỏi, nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên một cỗ bực bội:
"Chắc hẳn cô đã biết thân phận của tôi, vậy thì cô muốn cái gì, tôi đều có thể cho cô, chỉ cần từ nay về sau cô không cản trở nhiệm vụ của tôi."
Nhiễm Bạch nghe vậy, ngọt ngào cười, chuyên chú nhìn đôi mắt của Ôn Ngôn, trong mắt lóe lên một tia xoắn xuýt, giống như đang suy nghĩ vật này có đáng giá đề cô làm trao đổi hay không.
Thật lâu, Nhiễm Bạch mới mở miệng ra nói, giống như là miễn cưỡng lùi bước, trong giọng nói mang theo ghét bỏ: "Vậy thì cho tôi đôi mắt của chú đi."
Phong Lạc: ".
.
." Ký chủ, cô có thể đừng trực tiếp như vậy được không?
Ôn Ngôn: ".
.
." Lỗ tai của hắn có bệnh rồi?
"Hệ thống, hệ thống, có phải là tôi nghe nhầm không." Ôn Ngôn vội vàng ở trong lòng hỏi hệ thống.
Hệ thống: "Đừng nghi ngờ lỗ tai của cậu, đúng là cô ta nói như vậy đấy."
Ôn Ngôn run rẩy khóe miệng, đứa trẻ này, chỉ sợ là thật sự có bệnh.
Thật chẳng lẽ từ bệnh viện tâm thần chạy đến thật sao?
"Hệ thống, rốt cuộc thì cô ta có thân phận gì?" Ôn Ngôn nghi ngờ hỏi, ba phen mấy bận phá hư nhiệm vụ của hắn, đến cùng cô là ai?
Hệ thống trầm mặc không nói, trên thực tế, nó không điều tra được bất kì thông tin nào của Nhiễm Bạch.
"Thân phận của cô ta, không phải là người mà tôi và cậu có thể chạm tới, cứ an tâm làm tốt nhiệm vụ của mình.
Sau đó mau chóng rời khỏi vị diện này."
Ôn Ngôn cũng không nhiều lời nữa, nếu hệ thống đã nói như vậy, vậy nhất định là cái gì hắn cũng không biết được.
"Tôi có thể cho cô con mắt của tôi, nhưng cô phải bảo đảm về sau không cản trở nhiệm vụ của tôi." Ôn Ngôn bình tĩnh đáp ứng, một đôi mắt đổi lấy nhiệm vụ thuận lợi, vẫn có lãi.
"Đương nhiên có thể." Nhiễm Bạch cười đến xán lạn, trực tiếp đồng ý.
Nhưng không ai phát hiện ra hưng phấn ở đáy mắt của cô, chú à, chú quả nhiên không làm ta thất vọng.
Ôn Ngôn thở dài một hơi, nhưng đáy lòng của hắn luôn cảm giác có chút không đúng.
"Như vậy, bây giờ tôi lấy nhé." Nhiễm Bạch mỉm cười nói.
Không đợi Ôn Ngôn kịp phản ứng, những giọt máu li ti quấn lấy đôi mắt của hắn.
Ôn Ngôn kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn kịch liệt, trước mắt một mảnh huyết sắc.
Nhưng là người đã trải qua rất nhiều vị diện nhiệm vụ, rất nhanh liền kịp phản ứng, kêu gọi hệ thống gắn cho hắn một đôi mắt.
Ôn Ngôn có chút phức tạp nhìn Nhiễm Bạch, từ lúc hắn có năng lực đến nay chưa từng trải nghiệm qua loại cảm giác này, không có một chút lực phản kháng nào!
Nhiễm Bạch vuốt vuốt cặp mắt trong tay, cười hì hì một tiếng,
"Chú à, chính là đôi mắt này."
Ôn Ngôn: ".
.
." Cái này bảo hắn phải nói cái gì bây giờ, chẳng lẽ còn khen một tiếng quá giỏi!
"Con mắt đã cho cô rồi, từ nay về sau, nhiệm vụ của tôi không có liên quan gì với cô."
"Được, thật dông dài." Nhiễm Bạch thè lưỡi, ghét bỏ nói.
Ôn Ngôn không phản bác được, dông dài, đây là cẩn thận có được không.
Nếu như không phải biết bộ mặt thật của Nhiễm Bạch, chỉ sợ hiện tại Ôn Ngôn cũng sẽ cảm thấy động tác vừa rồi của Nhiễm Bạch phi thường hoạt bát đáng yêu..