Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, một đôi mắt trong suốt liễm diễm ý cười.
"Ừm... Không ghét cũng không thích, chẳng qua là muốn để cô ta hận ta thôi."
Mặc Thần vuốt tóc Nhiễm Bạch, tiếng nói ôn hòa dễ nghe:
"Hận sao, cái này thì đơn giản."
Nhiễm Bạch nhẹ gật đầu, một đôi mắt đào hoa híp thành hai hình trăng khuyết:
"Đúng thế."
...
Tiếp theo một thời gian, mọi người tựa hồ đã thích ứng hơn với tận thế.
Như là sau khi xử lý một nhóm Zombie, Lạc Hiên Lâm xoa xoa máu trên mặt, còn mang theo một tia vui sướng, hưng phấn nói với những người khác:
"Hôm nay, Yên nhi phát hiện một thứ rất quan trọng! Chính là, trong đầu zombie có tinh hạch, có thể tăng cường cho dị năng!"
Nghe được Lạc Hiên Lâm nous, đám người một trận thổn thức.
Tăng cường dị năng! Đó quả là chuyện tốt.
Nhưng mà vừa nghĩ tới móc đồ vật trong Zombie ra, tất cả mọi người lại là một trận buồn nôn.
Lạc Hiên Lâm ho nhẹ một tiếng: "Tất cả người bình thường phụ trách đào tinh hạch, dị năng giả cố gắng giết được thật nhiều zombie, sẽ đạt được càng nhiều tinh hạch! Về phần dị năng của Diệp Bạch không có lực công kích, nhưng có thể cứ mọi người một mạng trong thời khắc mấu chốt, cho nên tinh hạch cũng là bắt buộc!"
Dị năng giả tán đồng gật đầu, ai mà không có lúc bị thương chứ.
Hạ Y Y nhếch miệng, bí mật tinh hạch vẫn được nói ra, có điều mình đã tích lũy được rất nhiều.
Nhiễm Bạch ngoắc ngoắc môi, mặt mày cong cong, giữ chặt tay Mặc Thần:
"Còn bao lâu nữa thì đến thành phố A?"
Cặp mắt đào hoa của Mặc Thần xẹt qua một tia ám mang, môi mỏng khẽ mở:
"Khoảng ba ngày."
Ánh mắt Nhiễm Bạch nhìn chằm chằm lấy mũi chân của mình, đôi mắt đen như mực nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Mấy ngày sao, có vẻ nam chính sắp xuất hiện rồi.
"Đội trưởng, đó là cái gì?"
Trong đó một người chỉ vào một điểm đen ở phương xa đang đến gần, nghi ngờ hỏi.
Hạ Y Y cùng Lâm Tuyết đồng thời run lên.
Đây là... chó biến dị!
Trong mắt Lâm Tuyết xẹt qua ngoan lệ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hạ Y Y.
Hạ Y Y, kiếp trước, lúc Địch Ảnh Phong xuất hiện, cũng là bắt đầu xui xẻo của tôi.
Lần này, tôi sẽ cướp đi tất cả của cô, kể cả Địch Ảnh Phong cũng thuộc về tôi!
Nhiễm Bạch nhìn chó biến dị từ xa dần dần chạy tới, cánh môi kiểu nộn nở nụ cười trong lành.
Theo chó biến dị càng ngày càng gần, trong mắt mọi người xẹt qua sợ hãi.
Cái này... Vẫn là chó sao?
Cơ thể to lớn hơn mấy chục lần! Răng nanh còn chảy xuống nước bọt.
Con người như bọn họ nhìn lại nhỏ bé đi rất nhiều
Tiếng nuốt nước miếng vang lên, tất cả mọi người không khỏi run chân.
Cho biến dị càng ngày càng gần, Lạc Hiên Lâm con ngươi thít chặt, thốt ra một chữ:
"Chạy!"
Nghe được giọng thét cực lớn của Lạc Hiên Lâm, bọn người mới kịp phản ứng, cuống quít chạy về hướng ngược lại với chó biến dị.
Nhiễm Bạch đứng ở nơi đó không hề động, con ngươi có vệt sáng chuyển động.
Dưới chiết xạ ánh nắng, mặt mày tinh xảo như vẽ, mang theo một tia khí tức mờ mịt.
Đồng dạng, Mặc Thần đứng ở nơi đó, hai đầu lông mày lười biếng mát lạnh, có vẻ hơi hững hờ.
Nhiễm Bạch liếc Mặc Thần một chút. Cánh môi khẽ mở, giọng nói như chuông bạc dễ nghe, không có một tia kinh hoảng sợ hãi:
"A Thần, chó biến dị kìa."
Mặc Thần nhíu mày, lộ ra mấy phần ngả ngớn, lại bị khí chất nho nhã vô hại che lại:
"Quá xấu."
Nhiễm Bạch nghe Mặc Thần nói, có chút nhíu mi. Không có một chút do dự, giọng điệu mang theo vài phần ghét bỏ:
"Ừm, quả thật là quá xấu."
Mặc Thần môi mỏng cong nhẹ, quả nhiên Nhiễm Nhiễm có nhan khống.