Mọi người tựa hồ cũng đã quên
Bọn người Địch Ảnh Phong vừa rồi đã cứu bọn hắn một mạng.
Nếu như không có Địch Ảnh Phong xuất thủ cứu giúp, bọn hắn cũng sớm đã chết rồi.
Nhưng sẽ không có người nghĩ như vậy.
Bởi vì, bọn hắn là quân nhân, là phải trợ giúp bọn hắn.
Đây là đạo lý trong đầu bọn hắn.
Tuyệt đối không được để người khác cảm thấy ngươi trả giá là chuyện đương nhiên mà không cần bất luận hồi báo gì.
Bởi khi tới ngày mà ngươi không còn trả giá nữa,
Bọn hắn ngược lại sẽ trách tội ngươi, oán trách ngươi.
Chất vấn ngươi vì sao không tiếp tục trả giá.
Nhân tính là vậy, sau khi tận thế sẽ triệt để hiển lộ ra.
Vì một cái bánh mì mà trở mặt thành thù, vì một miếng đồ ăn mà tặng người bên cạnh cho người khác, vì tính mạng của mình mà lấy chính đồng đội làm bia đỡ đạn.
Nhưng mà, ngay tại nơi mà tất cả mọi người không chú ý tới, có một chiếc màu đen sang trọng đang yên lặng không một tiếng động đi theo phía sau đoàn xe quân đội.
Bên trong,
Mặc Thần lười biếng tựa ở ghế xe, hai chân thon dài giao nhau lên nhau, một đôi mắt đào hoa có chút khép hờ.
Căn cứ dùng bao nhiêu năng lực của Mặc gia, liền có bấy nhiêu kiêng kị.
Hiển nhiên là không hi vọng Mặc gia tiếp tục lớn mạnh thêm.
Nếu không, nhiệm vụ lần này không có khả năng không có Mặc Thần.
Nhưng vậy thì có quan quan gì?
Mặc Thần không quan tâm, Mặc gia cũng không quan tâm.
Căn cứ không tạo được bất cứ uy hiếp gì đối với Mặc gia cả.
Mặc Thần nở một nụ cười đạm mạc xa cách, khí chất lộ ra nhã nhặn nho nhã, giống như một quý công tử ôn nhuận.
Nhiễm Nhiễm muốn đi, thì hắn cũng muốn đi...
Mặc dù không thể quang minh chính đại đi, nhưng nhe thế này không phải là tốt rồi sao?
Địch Ảnh Phong ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi dưỡng sức cho kế hoặc tiếp theo.
Nhìn thấy một tòa thôn trang trống trải, Địch Ảnh Phong môi mỏng khẽ mở:
"Dừng xe, hiện tại chờ ở thôn trang này."
Một ít người phía sau quét dọn Zombie trong thôn trang một lần, đã không còn người sống.
Đoán chừng cũng sớm đã biến thành Zombie hoặc là chết đói.
Địch Ảnh Phong an bài mọi người xong xuôi.
Thôn trang này đã cách thành phố Zombie kia rất gần, dừng lại ở chỗ này là tốt nhất.
Gọi toàn bộ dị năng giả quan trọng vào một ngôi nhà trong thôn trang,
Địch Ảnh Phong một thân quân trang, nhìn cẩn thận tỉ mỉ, trên mặt bàn là một tấm bản đồ, đánh dấu một vài khu vực quan trọng.
Địch Ảnh Phong môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng nói, tay chỉ lên một chỗ trên bản đồ:
"Đây chính là thành phố Zombie, ở đây, Zombie, động vật biến dị, thực vật biến dị hỗn loạn giao thoa. Nhưng lại ngay ngắn trật tự. Cho nên nhất định sẽ có một kẻ thống trị có thể ra lệnh cho những vật kia toàn bộ e ngại. Nhưng chúng ta lại hoàn toàn không biết gì đối với người thống trị này."
Lâm Tuyết trong mắt bắn ra ánh sáng hừng hực, cái nhiệm vụ này ả nhớ kỹ.
Đây là một cơ duyên to lớn của Hạ Y Y, cũng là nơi thúc đẩy tiến trình cảm xúc giữ Hạ Y Y và Địch Ảnh Phong.
Ánh mắt âm trầm nhìn Hạ Y Y, nắm tay giấu trong tay áo siết chặt nắm đấm.
Hạ Y Y, cơ duyên của mày, người đàn ông của mày.
Một đời này, toàn bộ thuộc về tao!
Lạc Hiên Lâm và Tô Yên Nhi đứng chung một chỗ, nhìn cực giống một đôi tình lữ đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt.
Hạ Y Y kinh ngạc liếc Tô Yên Nhi.
Hai người này nhanh như vậy đã ở cùng nhau.
"Nếu như chúng ta tùy tiện đi vào, rất có thể gặp phải trạng thái hai mặt thụ địch."
Lâm Tuyết khóe môi cong cong, nhìn xem Địch Ảnh Phong nói.
Địch Ảnh Phong tán thưởng nhìn thoáng qua Lâm Tuyết:
"Không sai, dưới tình huống địch tối ta sáng, thực sự là không nên tiến công."
Hạ Y Y nghi ngờ nhìn thoáng qua Lâm Tuyết.
Đó là lời mà cô muốn nói, nhưng lại bị Lâm Tuyết nói trước một bước, hơn nữa còn giống nhau như đúc.
Nghĩ đến hai chữ mà Lâm Tuyết nói với mình, Hạ Y Y ánh mắt ngầm ngầm.
Lâm Tuyết này rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ, cô ta cũng xuyên qua hoặc là người sống lại!
Trong lòng Hạ Y Y nhấc lên cơn sóng gió động trời
Nếu là như vậy...
"Vậy chúng ta phải làm gì?"
Diệp Mộng nghi ngờ hỏi.
Địch Ảnh Phong thần sắc nhàn nhạt, ngón tay chỉ vào chỗ gần thành phố Zombie, vẽ một vòng tròn:
"Zombie trong thành phố ngay ngắn trật tự, bởi vì có người thống trị, cho nên chúng ta hẳn là phải xoá bỏ kẻ thống trị thần bí kia trước! Như vậy thì những giống loài kia sẽ trở nên hỗn loạn, cũng có thể cho chúng ta thời gian nhẹ nhõm."
Hạ Y Y nghe nói như thế, vừa định muốn há mồm, nhưng lại lần nữa bị Lâm Tuyết vượt lên trước:
"Nhưng còn có một chút nguy hiểm, chính là những zombie biến dị sẽ có khả năng bạo loạn, như vậy chúng ta sẽ không thể ngăn cản nổi."
Lâm Tuyết đoạt trước nói, trong giọng nói mang theo vài phần gấp rút.
Địch Ảnh Phong nhẹ gật đầu, công nhận nói:
"Không sai."
Lâm Tuyết nhếch miệng lên tươi cười đắc ý, mịt mờ cười khiêu khích với Hạ Y Y.
Hạ Y Y chú ý tới ánh mắt đắc ý đó của Lâm Tuyết, tâm chìm xuống vực sâu.
Hiện tại cô đã có thể trăm phần trăm xác nhận.
Người này nhất định là biết trước, hơn nữa còn có thù với mình.
Hạ Y Y mím chặt cánh môi, trong con ngươi mang theo một tia âm trầm.
Người phiền phức này, tuyệt đối không thể sống!
Ý thức được ý nghĩ của mình như vậy, Hạ Y Y giật nảy mình,
Từ lúc nào, mình đã biến thành thế này?
"Vậy ai có biện pháp tốt hơn là công kích thành phố zombie không?"
Địch Ảnh Phong dùng đôi mắt sắc bén nhìn chung quanh.
Bởi vì không có biện pháp khác, cho nên chỉ có thể hết sức đánh cược một lần!
Đám người mím chặt môi, thân thể run lên.
Quả thật là không có biện pháp khác.
Nhiễm Bạch duỗi đầu lưỡi trắng nõn nà, liếm liếm cánh môi mỹ lệ, cánh môi có chút khẽ mở:
"Vì sao không để một đám người vào xem xét tình hình trước? Thuận tiện gắn camera."
Nghe Nhiễm Bạch thiên chân vô tà nói, Địch Ảnh Phong trong mắt xẹt qua một tia dị sắc.
Đây đích xác là một biện pháp cực kỳ tốt.
Nhưng ai nguyện ý đây?
Đi như vậy chả khác nào là chịu chết.
Cũng sẽ mất đi dân tâm.
Địch Ảnh Phong lắc đầu, cự tuyệt:
"Không được, chúng ta không có khả năng để một vài người đi chịu chết."
Nhiễm Bạch có chút hếch khóe môi, thật sự là không hiểu rõ Địch Ảnh Phong nghĩ thế nào.
Chẳng qua là chỉ là mất đi mấy nhân mạng, đổi lấy một video hữu dụng.
Cớ sao mà không làm?
Đừng tưởng rằng cô không thấy được một tia tâm động xẹt qua đáy mắt Địch Ảnh Phong.
A, nghĩ một đằng làm một nẻo.
Địch Ảnh Phong nhếch miệng lên một độ cong rất nhỏ:
"Có điều, căn cứ nghiên cứu ra một vật, có thể che đậy hô hấp! Mặc dù hạn chế thời gian nhất định, nhưng là vẫn phi thường hữu dụng!"
Đám người một trận thổn thức, che đậy hô hấp, đó chẳng phải như cá gặp nước dù trong bầy zombie sao!
Chỉ cần che đậy khí tức, trong mắt zombie, bọn hắn giống như người chết! Tùy tiện làm cũng đều không có vấn đề!
Lâm Tuyết mỉm cười, vừa định muốn mở miệng nói chuyện, lại hoảng sợ phát hiện, mình không thể mở miệng được!
Thần sắc hiện lên một vẻ bối rối, mấy lần muốn há mồm nói chuyện, lại không phát ra thanh âm nào.
Những người khác nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của Lâm Tuyết, lo lắng hỏi:
"Cô làm sao vậy."
Lâm Tuyết đại khái cũng biết mình hiện tại không dễ nhìn, vì bảo trì hình tượng, khẽ lắc đầu.
Những người khác thấy Lâm Tuyết không nói gì, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhiễm Bạch nhếch miệng cười quỷ dị, nhún nhảy một cái chạy đến bên người Lâm Tuyết, một đôi mắt đào hoa yêu dị cong thành hai hình trăng khuyết:
"Chị à, em còn tưởng rằng chị bị thương cơ đấy."
Người ở bên ngoài nhìn vào, chính là thấy Nhiễm Bạch lo lắng cho Lâm Tuyết, nhưng trên thực tế, Nhiễm Bạch nhón chân lên, cánh môi anh đào tiến đến bên tai Lâm Tuyết, thấp giọng lẩm bẩm:
"Chị à, giọng nói của chị ảnh hưởng đến em lắm đấy."
Rõ ràng là giọng nói ngọt ngào mềm nhu vô hại, vào trong tai Lâm Tuyết lại giống như ác ma.
Là nó làm!
Nhìn thấy Lâm Tuyết trong mắt không thể tin, Nhiễm Bạch cong cong khóe môi, nở nụ cười sạch sẽ thuần tuý, khuôn mặt vô hại đến cực điểm:
"Có nhiều thứ, không phải của ngươi thì vẫn không nên động mới thỏa đáng, Hạ Y Y có ta che chở."
Nói xong câu đó, Nhiễm Bạch cười trong veo, con ngươi như một vũng nước trên tuyết sơn, trong veo thấy đáy. Lập tức nhảy nhảy nhót nhót trở về vị trí của mình.
Lâm Tuyết sắc mặt trắng bệch, không tự chủ nắm chặt tay, móng tay khảm thật sâu vào trong thịt, tích táp chảy ra vết máu nhưng ả lại không hề hay biết.
Chỉ là oán hận trong đáy mắt thật sự kinh người!