Nhiễm Bạch lạnh mắt nhìn bàn tay thô ráp chỉ vào Diệp Khê, đôi mắt như hắc bảo thạch xẹt qua một tia u ám.
Quá ghét.
Thật không nên tồn tại.
Cánh môi kiều nộn nở nụ cười, sạch sẽ mà thuần túy. Lại hư giả quá phận.
Ác ma mang lên mặt nạ ngây thơ, không có một ai biết được rằng, dưới tấm mặt nạ kia chính là hắc ám.
"Chị, chúng ta trở về đi."
Đôi con ngươi thanh linh trong suốt như hồ nước trên tuyết sơn, trong veo thấy đáy, phảng phất có thể nhìn thấu cả thế gian.
Trái tim Diệp Khê lập tức liền bị hòa tan, cưng chiều vuốt vuốt tóc Nhiễm Bạch tóc, câu môi cười một tiếng:
"Được, chúng ta trở về."
Kéo Nhiễm Bạch, mắt hướng Hạ Y Y nói:
"Chúng ta đi thôi."
Hạ Y Y không quan trọng gật đầu, cùng với việc ở đây nghe một con chó hoang đang kêu gào, không bằng trở về nghỉ ngơi.
Tại nơi không có người nhìn thấy, Nhiễm Bạch bỗng nhiên thu tay, trên gương mặt kiều nộm mang theo một nụ cười quỷ dị, cánh môi mỹ lệ câu lên một độ cong im ắng mà tĩnh mịch, bên trong đôi mắt là hắc ám phảng phất muốn đem người thôn tính tiêu diệt.
Lý Thiền Quyên lập tức cứng đờ tại chỗ, từ đáy lòng bên trong phát ra sợ hãi khiến ả điên cuồng.
Liền trong khoảnh khắc đó, ả giống như... Nhìn thấy Tử thần.
——
Đêm tối, là thời gian để hết thảy tội ác bắt đầu, cũng để hắc ám sinh sôi, là thiên đường sống của ác ma.
Đối với Nhiễm Bạch mà nói, đây là thời gian mỹ hảo khiến người sa đọa trong thiên đường, gảy một khúc ca dơ bẩn nhuộm máu đỏ tươi.
Lý Thiền Quyên nằm ở trên giường trằn trọc, trong đầu không ngừng xuất hiện nụ cười quỷ dị của Nhiễm Bạch.
Một khắc này, ả dường như đối mặt với Tử thần.
Đau khổ che đầu, trong lòng cơ hồ muốn sụp đổ.
Ả hối hận, thật hối hận.
Nhiễm Bạch mặc một thân áo khoác đỏ, nhan sắc diễm lệ giống như máu tươi nhiễm lên.
Như là tinh linh trong đêm tối, đi lại trong bóng đêm.
Bỗng nhiên có một sức kéo làm cho Nhiễm Bạch ngã vào lồng ngực của một người.
Nhiễm Bạch xuất ra dao giải phẫu nháy mắt chống đỡ trên cổ đối phương:
"Ai?"
Mặc Thần khẽ cười một tiếng, tiếng cười ngả ngớn chọc người, tay chậm rãi nắm chặt con dao mà Nhiễm Bạch cầm, dời xa cái cổ.
"Nhiễm Nhiễm không nhớ anh sao, thật là khiến anh thương tâm."
Nghe ra là giọng nói của Mặc Thần, Nhiễm Bạch nhíu mày, cánh môi có chút giương lên:
"Thương tâm sao? Chưa chắc."
Mặc Thần môi mỏng cười mỉm, trên mặt mang theo ý cười nhã nhặn nho nhã:
"Nhiễm Nhiễm muốn đi làm gì."
Thanh âm không nhanh không chậm, hững hờ đến cực điểm.
Nhiễm Bạch trừng mắt nhìn, giọng điệu gọn gàng mà linh hoạt:
"Giết người."
Mặc Thần nhíu mày, có vẻ hơi ngả ngớn, thở ra nhiệt khí phun bên tai Nhiễm Bạch:
"Không ngại mang thêm một người là anh chứ."
Nhiễm Bạch có vẻ hơi khó chịu nhăn nhăn lông mi, nụ cười trên mặt có vẻ hơi thâm thúy, càng thêm ngọt ngào chân thực.
"Đương nhiên không ngại."
Phong Lạc: "..."
Hai người này sao lại cùng nhau rồi.
Nhiễm Bạch cùng Mặc Thần lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong phòng.
Nhiễm Bạch nhìn Lý Thiền Quyên nằm ở trên giường trằn trọc, môi đỏ ngậm lấy một nụ cười quỷ dị mà tĩnh mịch, giọng nói ngọt ngào mang theo mị hoặc:
"A, đưa ngươi xuống Địa ngục nhé."
Cộc cộc cộc
Bước chân của ác ma chậm rãi hướng Lý Thiền Quyên mà bước tới.
Khi triệt để đến gần...
Mang ngươi sa đọa Địa Ngục.
Bước chân rất chậm chạp, thậm chí Lý Thiền Quyên có một loại cảm giác chờ chết. Không biết lúc nào. Liền sẽ triệt để chết mất.
Lý Thiền Quyên gắt gao cắn môi.
Ả hiện tại thật hối hận
Tại sao ả lại trêu chọc ác ma này? Vì cái gì!
Nếu như một lần nữa, ả nhất định phải cách xa ác ma này!
Đáng tiếc, thế gian không có thuốc hối hận. Cũng không có nếu như, lại càng không có, trải qua lần nữa m.
Bất kỳ cái gì, cơ hội chỉ có một lần, cho nên, phải quyết định lựa chọn thật tốt.
Linh hồn của một người vô cùng trân quý, ngươi trả giá bao nhiêu lực linh hồn, nhiệm vụ giả mới có thể giúp ngươi làm được một bước kia.
Có người trả giá toàn bộ lực linh hồn, hạ tràng chính là hồn phi phách tán, yêu cầu nhiệm vụ giả nhất định phải trọn vẹn hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng người này cái gì cũng không cần trả giá liền có thể đạt được cơ hội sống lại.
Thế mà còn vọng tưởng sống lại lần thứ hai?
Ngay tại nháy mắt Lâm Tuyết chết, hệ thống trực tiếp thoát ly Lâm Tuyết, mà Phong Lạc tay mắt lanh lẹ thôn phệ hệ thống.
Lần này hệ thống rất yếu.
Nhưng là thịt muỗi cũng là thịt.
Có còn hơn không.
Nhiễm Bạch trở lại ở lại phòng trong biệt thự, lười biếng dựa vào trên ghế sa lon, một tay bám lấy cái cằm, một cái tay khác cầm một miếng hoa quả trước mặt bỏ vào trong miệng.
"Nhiễm Nhiễm, mấy ngày nay em không để ý anh."
Sau lưng vang lên một đạo giọng nói đầy tủi thân hàm ẩn u oán.
Thanh âm này, vậy mà khiến cho Nhiễm Bạch có một tia ảo giác.
Cô là người chồng phong lưu hoa tâm vượt quá giới hạn, Mặc Thần chính là cô vợ nhỏ u oán ngóng trông chồng về nhà?
Não bổ tràng cảnh này một chút, quả quyết lắc đầu, cái quỷ gì?
Hình tượng quá đẹp, không dám tưởng tượng.
Nếu như Mặc Thần biết suy nghĩ của Nhiễm Bạch, nhất định sẽ nghiến răng nghiến lợi,
Hắn nơi nào giống cô vợ nhỏ!
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, ánh mắt liếc nhìn sau lưng Mặc Thần, một đôi mắt đen nhánh như mực mang theo điểm điểm nghi hoặc:
"Làm sao thế?"
Mặc Thần cũng ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân thon dài trùng điệp, áo sơ mi trắng cài nút thắt cẩn thận, cho người ta một loại cảm giác nam thần cấm dục. Tay vuốt vuốt tóc Nhiễm Bạch tản mát trên vai:
"Em đi gặp Lâm Tuyết."
Nhiễm Bạch cười nhẹ nhàng:
"Đúng thế."
Giữa lông mày Mặc Thần có vẻ hơi lười biếng, lời tâm tình thốt ra. Chọc người vô cùng.
"Nhiễm Nhiễm, anh phát hiện càng ngày càng thích em."
Nhiễm Bạch mặt không đỏ tim không đập, cười ngọt ngào ngây thơ:
"Thích ta, ngươi không lỗ."
Dù sao, cô đẹp mắt như vậy.
Mặc Thần khẽ cười một tiếng, chững chạc đàng hoàng nhẹ gật đầu:
"Ừm, hoàn toàn không lỗ."
Nhiễm Nhiễm rất mê người...
Giống hoa anh túc nở rộ, dù cho biết có độc, cũng cam tâm tình nguyện tới gần.
Mà hắn, dường như cũng cam nguyện trầm luân.
Loại cảm giác này... Cũng không tệ lắm.
Đối với việc Mặc Thần thỉnh thoảng xuất hiện trong biệt thự ở bên người cô, Nhiễm Bạch biểu thị đã phi thường quen thuộc.
——
Nhiễm Bạch điểm điểm ý cười, cánh môi khẽ mở:
"Để cơ thể chế lại, đi thôi."
Phong Lạc: "..."
Vì sao ký chủ nhà nó quả quyết như thế?
Nhiệm vụ công lược Mặc Thần đã được phán đoán là hoàn thành, mặc dù Phong Lạc cảm giác có chút mơ hồ. Nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình nó rất tốt vì có rất nhiều điểm tích lũy.
"Ký chủ, cô không có chút không nỡ thế giới này chút nào sao?"
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, nụ cười yên nhiên l, nhìn thuần lương vô hại, thế nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh nhạt:
"Không nỡ? Vì cái gì?"
Phong Lạc suy nghĩ một hồi, nói nghiêm túc:
"Những ký chủ khác khi rời đi thế giới đều sẽ lưu luyến không nỡ rời, hơn nữa còn hi vọng mình vĩnh viễn dừng lại bên trong thế giới này."
Nhiễm Bạch chớp chớp mắt to như nước trong veo, môi son khẽ mở:
"A, ta không phải bọn hắn."
Phong Lạc: "..."
Lời của ký chủ... Không có bệnh.
Mình làm sao quên, ký chủ căn bản cũng không phải là người bình thường.
Không nỡ? Không tồn tại.
"Đinh, nhiệm vụ hoàn thành, tồn trữ cơ thể phục chế. Đếm ngược, 3, 2, 1..."
Nhiễm Bạch trở lại hệ thống không gian, trên gương mặt mỹ ngọc thiên thành còn ngậm lấy một nụ cười ngọt ngào, dường như vĩnh viễn cũng sẽ không tháo xuống.
Tên: Nhiễm Bạch
Đẳng cấp: 1
Ba lô: định vị nhân vật vị diện
Xưng hào: Không
Quang hoàn: anh trai cưng chiều, Zombie thần phục.
Điểm tích lũy: 1100
Nhiễm Bạch hững hờ nhìn lướt qua, lập tức thu hồi ánh mắt.
"Ký chủ, tiến vào vị diện tiếp theo."
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm, trong đôi mắt loé lên một tia ám mang.
Phong Lạc đang nhìn kết cục của Mặc Thần, cảm giác có chút phức tạp.
Mặc Thần?
Trực giác của nó nói cho nó biết, người này rất nguy hiểm.
Hắn yêu ký chủ đại nhân sao?
Nó, không biết, cũng không muốn biết.
"Ký chủ đại nhân, cô... Muốn biết kết cục của Mặc Thần không?"
Phong Lạc do dự hỏi.
Nhiễm Bạch trừng mắt, lông mi che lại đôi mắt đen như ngọc thạch:
"Không nghĩ."
Phong Lạc: "..."
——
Bản vị diện, xong.