Hít sâu một hơi, Lưu Đạo mặt cười chào đón:
"Tần Ảnh Đế, ngài?"
Tần Từ hai tay đút túi, lộ ra đường cong xương cổ tay ưu mỹ trôi chảy, tiếng nói mát lạnh đạm mạc:
"Tôi đến tham quan phim trường."
Chững chạc đàng hoàng mà nói, Tần Từ mới sẽ không thừa nhận.
Hắn vậy mà ma xui quỷ khiến muốn bồi tiếp Nhiễm Bạch nhiều hơn đâu!
Trong lòng Lưu đạo yên lặng nhả rãnh.
Tham quan phim trường? Chỉ sợ là bồi tiếp vị bên người thì có.
Không nghĩ tới Phong Bạch thế mà có quan hệ với Tần Từ.
Xem ra sau này phải thật tốt đối đãi.
Lăn lộn trong ngành giải trí, có ai mà không phải là nhân tinh?
Cái gì đối với mình có lợi, cái gì đối với mình vô lợi? Rất rõ ràng.
Tần Từ ngồi nghỉ ngơi trên ghế, nhìn kịch bản đủ loại thân mật, nhíu nhíu mày lại.
"Lưu đạo."
Lưu đạo nghe thấy Tần Từ nói chuyện, cười nói:
"Tần Ảnh Đế muốn nói gì?"
Tần Từ nắm chặt kịch bản, mặt không biểu tình nói:
"Có thể sửa kịch bản chứ."
Không phải câu nghi vấn, mà là trần thuật.
Bởi vì, Lưu đạo căn bản không có quyền cự tuyệt.
Lưu Đạo nhẹ gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Tần Từ cầm một chiếc bút chì bấm trên mặt bàn, gạch bỏ hết toàn bộ kịch bản có cảnh diễn thân mật giữa nam chính và nữ chính
Hôn? Tuyệt đối không được!
Cũng may, bình thường cảnh thân mật không có nhiều, gạch bỏ cũng nhanh.
Lưu đạo nhìn thấy trên kịch bản bị gạch bỏ toàn bộ cảnh hôn. Khóe mắt có chút run rẩy.
Tần Ảnh Đế, đây là... có ý gì?
Chẳng lẽ, hắn cùng Phong Bạch...
Lưu Đạo trong lòng bị đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ giật nảy mình.
Mà Tần Từ vẫn mặt không đổi sắc như cũ.
Người hạ dược cho Nhiễm Bạch đã dược đạo diễn hắn đã tra rõ ràng, chính là phó đạo của đoàn làm phim.
Điều tra ra được nhiều chứng cứ phạm tội như vậy, vẫn là giao cho cảnh sát xử lý thì tốt hơn.
Đào Nhã nhìn Nhiễm Bạch mặc một bộ áo tím, phong hoa vô song.
Tâm thần có chút dập dờn.
Người này, dường như có một loại ma lực, có thể khiến người ta trầm luân.
"Sênh Ca, Sênh Ca?"
Giọng nói hoa lệ ưu mỹ, ngữ điệu ôn nhu lưu luyến. Tựa hồ là đem người kia nâng ở đáy lòng.
Đôi mắt không che giấu chút tình ý nào mà nhìn Đào Nhã.
Dường như, Đào Nhã chính là toàn thế giới của hắn.
"Cảnh cáo cảnh cáo! Độ thiện cảm của ký chủ đối với người của thế giới nhiệm vụ đạt tới năm mươi! Vượt qua tám mươi sẽ dùng biện pháp mang tính cưỡng chế!"
Đào Nhã có chút hoảng hốt, có một nháy mắt.
Ả thật cho rằng Phong Bạch, rất yêu mình, rất yêu.
Đáng tiếc chỉ là đang diễn kịch.
Đào Nhã nghe thấy hệ thống cảnh cáo, có chút tập trung ý chí.
Đào Nhã đang trong cảnh diễn nên cũng không tự biết.
Thế nhưng người bên ngoài lại nhìn rõ ràng.
Đào Nhã rõ ràng bị diễn kỹ của Nhiễm Bạch ép xuống.
Tần Từ nhìn thấy Nhiễm Bạch mặc bộ trường bào tím, dáng vẻ tôn quý vô song, ánh mắt hơi ngầm, lông mi che đi ảm đạm không rõ trong mắt.
Muốn, đem thiếu niên kia đặt ở dưới thân, để khí chất phong hoa tuyệt đại kia nhiễm tình dục.
Cuống họng nhấp nhô một chút, Tần Từ mím môi thật chặt, khớp xương rõ ràng siết chặt, xương tay có vẻ hơi trắng bệch.
Mình đang suy nghĩ cái gì?
Tần Từ bỗng nhiên đứng dậy, để lại một câu "Tôi đi trước." Sau đó trực tiếp đi ra khỏi phim trường.
Tần Từ cảm thấy, mình hẳn là cần tỉnh táo một chút.
Tần Từ trở lại phòng của mình, xả nước lạnh tắm.
Trước màn hình máy tính, ngũ quan hoàn mỹ được màn ảnh máy chiếu rọi phía lộ ra càng thêm trắng nõn.
Khớp xương ngón tay cân xứng lại thon dài gõ trên máy tính mấy chữ.
Vì sao sẽ có cảm giác với một cái nam sinh?
Nhấn enter.
Xuất hiện một loạt đáp án tìm kiếm.
Tần Từ chậm rãi xem, mỗi lần nhìn một cái, lông mày liền thít chặt thêm một chút. Áp suất thấp trên người cũng càng ngày càng thấp.
'Cái này còn phải nói sao? Vậy là ông cong rồi đấy.'
'Cmn! Cái này gọi bụng đói ăn quàng. Đi tìm một cô gái thử xem!'
'Hoặc là, ông thích cậu ta, hoặc vốn dĩ ông chính là cong.'
'Ai, loại chuyện này, tôi cũng bất lực.'
'Bao nuôi cậu ta chẳng phải là xong rồi à.'
Tần Từ nhấp nhẹ cánh môi ửng đỏ. Sắc mặt có chút biến đen.
Những cái bình luận này, đều là thứ quỷ gì?
Do dự một chút, Tần Từ cầm điện thoại di động lên, gọi một chuỗi số quen thuộc.
Cẩn Cảnh vừa đánh xong một trận game, nhìn thấy trên điện thoại di động biểu hiện có người gọi.
Nhíu mày, ai ui. Tần Từ thế mà gọi điện thoại cho hắn. Chuyện gì đây trời!
Cẩn Cảnh thuận tay nhận điện thoại, một bộ vô lại:
"Ái chà, Tần Đại ảnh đế, có chuyện gì không?"
Đầu ngón tay Tần Từ để trên bàn, câu được câu không nhẹ nhàng gõ, phát ra tiếng vang không hiểu làm cho người ta có một loại cảm giác đè nén.
Bầu không khí yên lặng một hồi, giọng nói băng lãnh của Tần Từ vang lên:
"Tôi... Có cảm giác đối với một chàng trai."
Bên kia hoàn toàn yên tĩnh, thật lâu mới bộc phát ra một tiếng: "Cmn!"
Cẩn Cảnh suýt chút nữa rơi điện thoại xuống đất.
Hắn mẹ nó chứ, thế mà hắn đoán đúng!
Cẩn Cảnh chật vật nuốt nước miếng, nói:
"Tần Từ, người cậu nói không phải là thằng nhóc trúng xuân dược hôm qua đấy chứ."
Tần Từ đầu ngón tay nhẹ bỗng, gật đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Cẩn Cảnh hít sâu một hơi. Trong lòng tiểu nhân vui đến lật trời.
Từ nay về sau, xin hãy gọi hắn là kim bài tiên tri! Không cần cảm ơn!
"Vậy cậu cứ trực tiếp bên trên đi!"
Đứng trước sắc đẹp, thế mà bất động. Quả thực là đáng tiếc.
Cẩn Cảnh một hơi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Tần Từ lạnh lùng, tiếng nói trong trẻo đạm mạc, phun ra ba chữ:
"Nói tiếng người."
Cẩn Cảnh: "..."
Tốt thôi.
Cẩn Cảnh ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói:
"Cậu có cảm giác đối với cậu ta, chỉ có ba khả năng, hoặc là, cậu yêu cậu ta, hoặc là, cậu yêu cậu ta."
"Loại thứ ba thì sao?"
Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm lạnh lẽo của Tần Từ.
Cẩn Cảnh nghiêm túc:
"Loại thứ ba, cậu đã luân lạc tới mức bụng đói ăn quàng."
Tần Từ: "..."
Một giây sau, gọn gàng mà linh hoạt cúp điện thoại.
Hỏi gia hỏa này, còn không bằng lên mạng tìm kiếm.
Cẩn Cảnh thấy bên kia cúp điện thoại, lắc đầu, tự lẩm bẩm:
"Có người thích cũng tốt. Bản thiếu gia còn sợ cậu bụng đói ăn quàng coi trọng bản thiếu gia."
Não bổ cái tình cảnh kia.
Cẩn Cảnh rùng mình một cái.
Hình tượng quá đẹp, không dám tưởng tượng.
Nếu như Tần Từ biết Cẩn Cảnh suy nghĩ gì, nhất định sẽ cười lạnh một tiếng.
Cậu, nghĩ, nhiều.
Ngay lúc Tần Từ tránh không gặp Nhiễm Bạch.
Đào Nhã đang cố gắng công lược nam chính Mousse.
Mà nữ chính Hạ Thời Hân bởi vì có Nhiễm Bạch hữu ý vô ý che chở, Đào Nhã cũng không có cơ hội hạ thủ nào.
Ngày này đoàn làm phim.
Vừa quay xong một cảnh diễn.
Nhiễm Bạch dùng mọi thủ đoạn ngồi ở nơi râm mát nghỉ ngơi, một tay bám chống cằm, tay khác phi tốc lướt điện thoại.
Mấy ngày nay, Tần Từ thế mà tại tránh cô?
Nhiễm Bạch cảm giác không hiểu thấu?
Tại sao phải tránh cô?
Chẳng lẽ, bị sườn xào chua ngọt của cô dọa chạy?
Không thể nào...
Phong Lạc yên lặng nhả rãnh, rất có thể có được hay không.
"Phong Bạch, uống nước không."
Đào Nhã cười nhẹ nhàng đem một bình nước khoáng đưa tới trước mặt Nhiễm Bạch.
Dưới hành động vô tình hữu ý của Nhiễm Bạch, độ thiện cảm của Đào Nhã đối với Nhiễm Bạch đã đạt tới bảy mươi.
Nhiễm Bạch cong môi, như cười như không nói:
"Cảm ơn."
Thuận tay nhận lấy chai nước khoáng.
Bên tai Đào Nhã nổi lên một chút đỏ ửng, lắp bắp nói:
"Không cần cám ơn."
Bên ngoài có một chiếc xe, đi ra là một người đàn ông. Tây trang màu đen phác hoạ ra dáng người thon dài thẳng tắp.
Nhìn tới dung nhan, Nhiễm Bạch nhíu mày, nam chính, Mousse.
Mousse đi thẳng tới chỗ Đào Nhã, một đôi mắt đen rơi vào trên người Đào Nhã:
"Cùng đi ăn cơm?"
Tuy là hỏi thăm, nhưng không cho Đào Nhã quyền cự tuyệt.
Ngón tay nhỏ của Đào Nhã không tự chủ co lại, ánh mắt như có như không liếc nhìn Nhiễm Bạch.
Thấy Nhiễm Bạch vẫn lười biếng dựa vào ghế như cũ, mặt không đổi sắc.
Đào Nhã trong mắt xẹt qua một tia mất mát:
"Được."
Mousse dắt tay Đào Nhã, lập tức rời đi.
Những ngày này Mousse cũng đã tới đoàn làm phim mấy lần.
Cho nên những người khác cũng không kinh ngạc.