Đào Nhã trước khi đi quay đầu nhìn Nhiễm Bạch một chút, vừa lúc đụng vào đôi mắt đen như mực.
Trái tim chợt nhảy lên.
Phi tốc quay đầu lại.
"Đinh, độ thiện cảm thêm mười. Trước mắt độ thiện cảm tám mươi. Mời ký chủ chú ý! Mời ký chủ chú ý! Bắt đầu thanh lý tình cảm. Bắt đầu thanh lý tình cảm."
Bên này Nhiễm Bạch cũng nghe được lời nói của hệ thống của Đào Nhã, tay vặn nắp bình, khẽ nhấp một ngụm nước.
Phong Lạc cười lạnh một tiếng, thanh lý tình cảm? Không tồn tại.
Trực tiếp vận dụng lực lượng che đậy nguồn năng lượng thanh lý của hệ thống kia.
Đào Nhã cũng không cảm giác được cái gì, chỉ vô tội đi theo Mousse rời đi.
"Phong Bạch, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi."
Lần này Đào Nhã đi, cũng không cách nào diễn nữa, l liền trực tiếp đi ăn cũng được.
Hạ Thời Hân thanh tú động lòng người nói với Phong Bạch.
Cô cũng cảm giác được Nhiễm Bạch bảo vệ mình, hai người xem như trở thành bạn bè.
Nhiễm Bạch tiện tay đặt chai nước khoáng lên bàn, cánh môi câu lên một vòng đường cong:
"Đi thôi."
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Nhiễm Bạch, Hạ Thời Hân tâm thần lay nhẹ.
Cô không phải là chưa từng có tâm tư gì với người trước mặt.
Dù sao, Phong Bạch đích thật rất hấp dẫn người khác.
Cô từng nghĩ tới, Phong Bạch bảo vệ mình là là thích mình.
Nhưng mà, Phong Bạch trừ đối tốt một chút với cô thì không có bất kỳ cái động tác gì.
Có lẽ, thật sự là cô đã suy nghĩ nhiều.
Nhưng ngay tại đoàn làm phim cách đó không xa.
Một chiếc xe dừng lại. Cửa sổ xe hơi mở, lộ ra một gương mặt mà Nhiễm Bạch hết sức quen thuộc, chính là Tần Từ.
Tần Từ ngồi trên ghế lái, đôi mắt nhìn Nhiễm Bạch cùng Đào Nhã đang đi cùng nhau.
Khớp xương tay rõ ràng không tự chủ nắm chặt. Đốt ngón tay có vẻ hơi trắng bệch.
Cảm giác trong lòng nói cho hắn, hắn thật... thích một nam sinh.
Tần Từ có chút cụp mắt, lông mi khẽ rung động, cánh môi nhấp nhẹ.
Hắn... nên làm gì?
Nếu như cậu ấy biết, hắn thích cậu ấy. Có phải là sẽ cực kỳ chán ghét.
Nhưng ánh mắt của Tần Từ lại không tự chủ được nhìn theo Nhiễm Bạch.
Khởi động chân ga, tốc độ xe không nhanh không chậm đi theo sau lưng Nhiễm Bạch cùng Đào Nhã g.
"Ký chủ, trong chiếc kia xe đen đi theo cô là Tần Từ."
Phong Lạc kinh ngạc nói.
Nhiễm Bạch hơi ngừng lại, lại điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục đi cùng Đào Nhã
Tần Từ? Đi theo cô?
Vì sao?
Làm một người có EQ bằng không - Nhiễm Bạch, không thể nào hiểu được tâm lý xoắn xuýt kia của Tần Từ.
Làm một hệ thống ngu xuẩn, càng không thể nào biết suy nghĩ trong lòng Tần Từ.
Hai người tùy tiện tìm một nhà hàng cơm Tây.
Mà Tần Từ thì ngồi ở trong xe, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Nhiễm Bạch cùng Đào Nhã.
Trái tim, rút đau dữ dội.
Thế nhưng Tần Từ lại giống như tự ngược, ánh mắt không rời khỏi Nhiễm Bạch.
Mặt mày trong trẻo lạnh lùng không có nửa phần cảm xúc.
Thế nhưng kia khớp xương rõ ràng đã nắm đến trắng bệch một mảnh, tỏ rõ trong lòng chủ nhân đang không bình tĩnh.
Trong lòng điên cuồng đố kỵ, đố kỵ cô gái kia kia có thể cùng một chỗ với Nhiễm Bạch.
Tần Từ hơi cụp mắt, lông mi che lại ảm đạm không rõ trong mắt.
Một bữa cơm. Tần Từ cũng không biết mình làm sao vượt qua.
Thẳng đến khi Nhiễm Bạch sớm đã rời đi.
Một đôi mắt đen như mực, dường như ẩn chứa vô số nguy hiểm.
Thích đồ vật, liền đoạt tới.
Đây là điều mà hắn vẫn nghĩ.
Thế nhưng nếu là người kia.
Hắn cũng không dám.
Hắn sợ, chạm tới ánh mắt chán ghét của người kia.
Hân sợ, người kia sẽ rời xa hắn.
Hắn sợ, từ đây hai người bọn họ như không quen biết.
Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Tần Từ lại phảng phất như không nghe thấy.
Thanh âm một lần lại một lần vang lên, Tần Từ mặt không biểu tình nhấn nút trả lời.
"Tần Từ, tôi biết rồi! Tối hôm qua tôi cố ý nghiên cứu một ít tam thập lục kế theo đuổi chồng cho cậu! Cam đoan mọi thứ sẽ là kỳ tích!"
Trong điện thoại vang lên giọng điệu hưng phấn của Cẩn Cảnh. Tần Từ thần sắc sững sờ.
Theo đuổi... cậu ấy?
Trầm mặc một lát, Tần Từ tiếng nói mát lạnh đạm mạc:
"Nói tiếp."
Cẩn Cảnh hắng giọng một cái, nghiêm trang nói:
"Trải qua nghiên cứu của tôi, cậu có thể dẫn cậu ta đi xem phim! Nhất định phải chọn phim ma hoặc là phim tình cảm. Nếu như là phim ma, cậu ta bị kinh sợ, cậu hãy ôm cậu ta vào trong ngực, thật tốt an ủi. Nếu như là phim ngôn tình, nhất định chọn loại phim cảm động đến rơi lệ. Chờ lúc cậu ta khóc, yên lặng lau sạch nước mắt cho cậu ta. Thật tốt an ủi cậu ta. Cậu còn có thể dẫn cậu ta đi chơi..."
Trong điện thoại vang lên lời nói thao thao bất tuyệt của Cẩm Cảnh, Tần Từ môi mỏng khẽ nhếch. Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng cũng nhiễm lên điểm điểm ý cười.
"Này mày này, Tần Từ, cậu có nghe thấy tôi nói chuyện không vậy!"
Tần Từ nhẹ nhàng lên tiếng, "Tiếp tục."
——
Một ngày này.
Nhiễm Bạch trong thang máy, thang máy vừa lên tới tầng bảy, cửa thang máy mở ra, hiện ra một người, Tần Từ.
Hai người đều ngẩn người, dường như không nghĩ gặp nhau ở đây.
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm, lễ phép lên tiếng chào:
"Tần Ảnh Đế."
Tần Từ đôi mắt hơi liễm, bên trong đôi mắt đen khiến người nhìn không rõ cảm xúc. Có chút chần chờ nói:
"Cậu... Còn có việc không?"
Nhiễm Bạch đi ra thang máy: "Không có."
Tần Từ trong lòng có chút thấp thỏm, khớp xương rõ ràng tay không khỏi nắm chặt:
"Bạn của tôi cho tôi hai tấm vé xem phim, sắp quá giờ chiếu rồi, tôi chỉ có một người, cậu muốn cùng đi không?"
Sau đó lại bổ sung một câu: "Nếu như cậu không đi, tấm vé xem phim này đành phải vứt."
Tần Từ cũng không nghĩ đến sẽ gặp được Nhiễm Bạch ở đây, một phen lí do thoái thác còn chưa chuẩn bị xong, lo lắng thấp thỏm liền nói ra.
Kỳ thật, cái vé xem phim này là hắn tỉ mỉ chọn lựa.
Nhiễm Bạch nhìn Tần Từ mặt không biểu tình, khẩu khí chững chạc đàng hoàng. Trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.
"Xác định, là sắp quá giờ sao?"
Tần Từ nhàn nhạt lên tiếng. Chỉ là thân thể căng thẳng tỏ rõ chủ nhân đang khẩn trương.
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, đôi xinh đẹp thủy mặc liễm diễm:
"Được, cũng không thể lãng phí, liền cùng đi nhé."
Tần Từ trong lòng thở dài một hơi, sau đó là mừng rỡ như điên.
Cậu ấy đáp ứng, đáp ứng, tốt quá.
Đến rạp chiếu phim.
Nhiễm Bạch có chút trừng mắt nhìn, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Từ:
"Tần Ảnh Đế, vé xem phim là thể loại gì?"
Tần Từ vươn tay nhìn vé xem phim, nghiêm trang nói:
"Phim kinh dị."
Nhiễm Bạch ánh mắt rơi xuống vé xem phim trong tay Tần Từ, cánh môi anh đào nhấp nhẹ.
Phim kinh dị... Ừm, không tệ.
Sau đó, một giọng nói truyền đến, từ xa tiến đến, mang theo kinh hỉ.
"Tần Từ ca ca? Thật là anh sao?"
Lăng Mỹ nhìn xem bóng dáng quen thuộc kia, đuôi lông mày mang theo vui sướng.
Tần Từ nhấp nhẹ cánh môi màu ửng đỏ, động tác có chút lạnh nhạt cứng đờ cầm tay Nhiễm Bạch.
"Chúng ta đi thôi."
Nhiễm Bạch: "Được."
Phát giác được Nhiễm Bạch cũng quan tâm cái nắm tay này.
Tần Từ lặng lẽ thở dài một hơi, cánh môi có chút giương lên.
Trong lòng bàn tay là bàn tay thon dài non mịn, hơi có chút lạnh buốt.
Tần Từ có một lát bừng tỉnh.
Nếu như có một ngày, hắn có thể quang minh chính đại cầm tay cậu, vậy thì tốt biết bao?
Lăng Mỹ nhìn thấy Tần Từ không để ý tới mình, dường như cũng đã tập mãi thành thói quen, ngăn trước mặt Tần Từ:
"Tần Từ ca ca, anh tới nơi này xem phim sao?"
Lăng Giác nhìn biểu tình mừng rỡ của Lăng Mỹ, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét.
Nhiễm Bạch có chút nhíu mày, nhìn thiếu nữa thanh tú động lòng người trước mặt một chút.
Một thân màu hồng váy liền áo, nổi bật lên làn da kiều nộn, hai gò má hiện lên hai đoàn đỏ ửng. Một đôi mắt hạnh trong veo mắt mang theo e lệ.
Là tâm tư gì, rất rõ ràng.
Lăng Giác một thân tây trang màu đen, thần sắc mang theo chút trào phúng, hơi săn ống tay áo, đi đến trước mặt Tần Từ:
"Hóa ra là Tần Thiếu, thật trùng hợp."
Tần Từ có chút liễm mắt, mặt mày tinh xảo phảng phất giống như tranh thuỷ mặc:
"Có việc?"
Lăng Giác lười biếng cười cười: "Không có việc gì, quấy rầy."
Lập tức lôi kéo tay Lăng Mỹ tay chuẩn bị rời đi.