Nhưng Lăng Mỹ lại giống như bị đóng đinh, đính tại nơi đó không nhúc nhích.
"Tần Từ ca ca, em có thể ở bên cạnh anh bồi tiếp anh không?"
Tần Từ có chút nhíu mày, thanh âm nhiễm lên mấy phần băng lãnh:
"Không thể."
Lăng Mỹ cắn cắn môi, nhìn thiểu niên bên cạnh Tần Từ, trong giọng nói mang theo vài phần chất vấn:
"Anh là ai?"
Nhiễm Bạch cụp mắt nhìn chằm chằm mũi giày, nghe được âm thanh này, có chút ngước mắt. Ngữ khí hững hờ:
"Tôi là ai, liên quan gì tới cô?"
Lăng Mỹ mở to hai mắt.
Tần Từ hờ hững với cô cũng coi như thôi, vậy mà một thiếu niên chưa từng xuất hiện nổi trong giới quý tộc cũng dám nói như thế với cô!
"Anh..."
Tần Từ nắm chặt tay Nhiễm Bạch, trong đôi mắt không có chút nhiệt độ:
"Cậu ấy là ai, còn chưa tới phiên cô hỏi."
Lập tức nắm tay Nhiễm Bạch vòng qua hai người trực tiếp rời đi.
Lăng Mỹ đứng tại chỗ, tức giận dậm chân.
Tần Từ!
Một bên Lăng Giác nhếch miệng lên một độ cong đầy mỉa mai, thanh âm nhẹ nhàng nói:
"Nhìn đi, người cô thích căn bản khinh thường cô."
Nghe Lăng Giác nói nhe vậy, Lăng Mỹ trừng Lăng Giác một cái, giọng điệu mười phần không kiên nhẫn,
"Ai cần anh lo!"
Lăng Giác nhẹ 'a' một tiếng, đôi mắt hồ ly mắt có chút hăng hái nhìn chằm chằm bóng lưng Nhiễm Bạch rời đi.
Đây chính là... người mà Tần Từ bảo vệ không che giấu chút nào.
Rốt cuộc có sở trường gì?
Lạnh lùng liếc Lăng Mỹ một chút:
"Chuyện của cô, tôi cũng khinh thường quản, đừng chậm trễ công việc, đi nhanh lên."
Lăng Mỹ gắt gao cắn môi dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Từ rời đi.
Từ nhỏ cô đã thích Tần Từ, cũng theo đuổi nhiều năm như vậy.
Cho dù mà khối băng thì cũng nên hòa tan rồi chứ.
Thế nhưng lần nào cũng đạt được cự tuyệt không không lưu tình chút nào của Tần Từ.
Từ trước tới nay coi chưa từng thấy Tần Từ giữ gìn ai như vậy.
Thiếu niên này... đến cùng là ai?
Dự cảm nói cho cô ta.
Sự tồn tại của thiếu niên này, đối với cô tuyệt đối là một uy hiếp!
Lăng Mỹ mắt sắc sâu sâu.
Nhiều năm như vậy, cô lần lượt diệt trừ những người phụ nữ tới gần bên người Tần Từ.
Mà như thế, thiếu niên này, cũng tuyệt không thể đặt ở bên người Tần Từ.
"Người kia là con gái của một gia tộc mà Tần Gia giao hảo."
Tần Từ bỗng nhiên mở miệng nói, giọng điệu dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Tôi và cô ta không quen."
Nghe Tần Từ câu nói này, Nhiễm Bạch bật cười, không quen?
Cô có chút hiếu kỳ, nếu như người kia biết Tần Từ nói như vậy sẽ là có suy nghĩ gì.
Nhìn thấy Nhiễm Bạch cười, Tần Từ trong lòng cũng bất tri bất giác mềm nhũn ra. Tựa hồ là sợ Nhiễm Bạch không tin, Tần Từ lại bổ sung:
"Tôi và cô ta không nói chuyện quá mấy câu."
Nhiễm Bạch nghe được Tần Từ, chững chạc đàng hoàng gật đầu:
"Ừm, tôi biết."
Đi vào rạp chiếu phim, Tần Từ cùng Nhiễm Bạch dựa theo chỗ ngồi ngồi xuống.
Nhìn thấy những người khác đều cầm một ít thức ăn, Tần Từ có chút cụp mắt, tựa hồ là suy nghĩ cái gì:
"Cậu chờ tôi một chút."
Nhiễm Bạch ừm một tiếng, nhìn thấy Tần Từ ra ngoài.
Lúc Tần Từ trở về, trên tay là bắp rang bơ cùng Cocacola.
Khóe môi cô có chút run rẩy.
Một ảnh đế băng lạnh nhạt mạc, tay cầm bắp rang cùng Cocacola.
Hình ảnh này... Ừm, thật đẹp.
Tần Từ đi đến trước mặt Nhiễm Bạch, đưa bắp rang cùng Cocacola đưa cho Nhiễm Bạch, phun ra một chữ.
"Ăn."
Nhiễm Bạch nhận lấy, nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Tần Từ, không hiểu sao cảm thấy có chút tương phản manh. Cô nhíu mày hỏi:
"Sao anh lại mua cái này?"
Tần Từ trầm mặc một hồi:
"Mọi người đều mua."
Nghe Tần Từ nói vậy, Nhiễm Bạch chớp mắt mấy cái, nhìn khắp bốn phía.
À... Xác thực.
Rạp chiếu phim có vẻ hơi u ám.
Ánh đèn chỉ xuất hiện ở trên màn hình.
Là một bộ phim kinh dị.
Nội dung là một đám sinh viên đi vào núi rừng thám hiểm, vào ở trong một cái tứ hợp viện, phát sinh một loạt sự cố linh dị
Trong rạp chiếu phim u ám...
Nhiễm Bạch hững hờ xem phim, ngón tay tuỳ tiện tay cầm bắp rang.
Tần Từ có chút liễm mắt, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy mặt nghiêng thanh tú tinh xảo của Nhiễm Bạch, như là thiếu niên từ trong tranh bước ra.
Tần Từ trong lòng có chút co rụt lại, vành tai không hiểu sao đỏ lên.
Phim vừa lúc phát đến cảnh Hồng Y nữ quỷ đột nhiên hiện thân, một đôi mắt chảy ra huyết lệ.
"Máu này, không phải sốt cà chua chứ."
Nhiễm Bạch bỗng nhiên nhẹ nhàng lên tiếng nói.
Tần Từ: "..."
Cái kịch bản này, thật quỷ dị.
Mà Nhiễm Bạch hiển nhiên không phát giác được cảm giác phức tạp trong lòng Tần Từ, tiếp tục nhả rãnh:
"Cái đầu kia đều là đạo cụ, làm sao có thể từ trong nước trồi lên được?"
"Bộ trang phục màu đỏ này cũng quá giá rẻ đi, vì sao đoàn làm phim không thuê một cái đẹp mắt một chút."
"Đã biến thành lệ quỷ quỷ là không thể nào thủ hạ lưu tình có được không, người này thế mà có thể sống sót trong tay lệ quỷ, lợi hại."
Cho nên….
Nguyên một bộ phim này, những tình cảnh mà Tần Từ suy đoán cũng chưa từng xuất hiện.
Ngược lại nghe Nhiễm Bạch nhả rãnh phim từ đầu tới cuối.
Thế là, hành trình vốn dĩ lãng mạn lại hoạ phong quỷ dị như vậy, đi nhả rãnh phim.
Chờ phim kết thúc.
Tần Từ mặt ngoài không chút biểu tình, trong lòng MMP.
Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi đang làm cái gì?
Phong Lạc bên trong không gian hệ thống yếu ớt lên tiếng,
"Ký chủ nhà ta ngay cả người cũng đã giết qua, sao có thể sợ một bộ phim hư ảo chứ?"
Đi ra rạp chiếu phim, Tần Từ cuối cùng mới tìm được chính mình.
Bầu không khí trầm mặc một hồi, Tần Từ mở miệng, tiếng nói trầm thấp từ tính:
"Dẫn cậu đi một chỗ."
Tay Nhiễm Bạch cầm một que kem vị chocolate, khẽ gật đầu, mơ hồ không rõ nói một tiếng:
"Được."
Đợi đến nơi.
Nhiễm Bạch vẩy vẩy tóc rối trên trán, một đôi mắt trong veo mang theo vài phần kinh ngạc.
Công viên trò chơi.
Trước mặt chính là công viên trò chơi nha.
Đường tàu lượn siêu tốc tạo nên một vòng cong duyên dáng giữa không trung, xe cáp treo xông thẳng tới chân trời, đu quay ngựa nương theo âm nhạc và ánh đèn mà chầm chậm xoay tròn...
"Cậu có thích không?"
Tần Từ nhìn Nhiễm Bạch, trong giọng nói lộ sự nghiêm túc không thể bỏ qua.
Nhiễm Bạch hơi nhíu mày, cánh môi vẽ nên một vòng đường cong mờ:
"Cảm ơn, tôi rất thích."
Động tác Tần Từ nhu hòa dắt tay Nhiễm Bạch, như đối đãi chí bảo.
Bàn tay tinh xảo như ngọc, được bàn tay to lớn của Tần Từ bao vây.
Hai người đều là đeo khẩu trang, khiến người khác không nhìn được rõ dung nhan.
Nhưng hai chàng trai cùng một chỗ cũng sẽ dẫn tới vô số ánh mắt.
"Trời ạ, không hiểu sao cảm giác một cỗ hương vị yêu đương."
"Quả thực chạm tới trái tim thiếu nữ của lão phu!"
"Oa, bọn họ là một đôi sao, nhìn thật yêu."
"Hai cái tiểu ca ca xinh đẹp, cùng một chỗ tốt bao nhiêu."
"Quả nhiên, ngày nay các tiểu ca ca có dáng dấp đẹp trai đều chơi gay."
Tần Từ đi mua một que kẹo đường, đưa cho Nhiễm Bạch.
"Cho cậu."
Tần Từ cũng không am hiểu việc theo đuổi người khác, cũng không biết làm sao ở chung với người mình thích.
Nhưng hắn chỉ là muốn đem tất cả đồ tốt nhất cho Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch nhận lấy kẹo đường, nhẹ cắn.
Hương vị hoàn mỹ lấy lòng Nhiễm Bạch. Ngọt ngào, mềm nhũn.
"Ăn rất ngon."
Nhiễm Bạch không che giấu chút yêu thích cùng tán thưởng nào.
Nghe Nhiễm Bạch nói vậy, Tần Từ không tự chủ cong cong khóe môi,
Có lẽ, ngay cả Tần Từ cũng không ý thức được, trong mắt mình không hề che giấu chút ôn nhu cưng chiều nào.
"Chúng ta đi chơi cáp treo đi."
Trong giọng nói của Nhiễm Bạch mang theo hưng phấn.
——
Có ai đọc truyện không vậy? Thức tới 1-2 giờ sáng edit mà không có người đọc mình cũng chán í. Nếu không có ai đọc thì mình ngưng edit, tự đọc cv vậy, có được bộ truyện hợp ý nên muốn edit cho nhiều người cùng đọc mà chắc chỉ hợp ý mình thôi thì phải. Buồn ghê á T_T