Tần Từ: Phong Bạch, tôi tin cậu.
Theo Tần Từ phản hồi, những người khác cũng bắt đầu phản hồi comment.
Phong Bạch chào anh: Phong Bạch, tôi tin cậu.
Bạch Bạch rất đẹp trai, muốn cong: Phong Bạch, tôi tin cậu.
Bạch Bạch nhà ta: Phong Bạch, tôi tin cậu.
Bạch Bạch là tiểu bảo bối của ta: Phong Bạch, tôi tin cậu.
Bạch Bạch quá soái: Phong Bạch, tôi tin cậu.
Toàn bộ bình luận đều là một câu ‘Phong Bạch, tôi tin cậu.’
Mặc kệ là fan hâm mộ của Tần Từ, hay là fan hâm mộ của Nhiễm Bạch, đều phát câu nói này.
Tình cảnh kia, cực kỳ hùng vĩ.
Lăng Mỹ nhìn thấy tầng tầng bình luận kia, sắc mặt âm trầm.
Dùng acc nhỏ gửi đi một bình luận không tốt.
Một giây sau màn hình máy tính hiện ra một khung thông báo:
Bạn đã bị phong hào.
Lăng Mỹ mở to hai mắt nhìn, không tin loại chuyện này. Dùng mấy acc nhỏ khác.
Đều là khung thông báo này.
Đến cuối cùng, màn hình máy tính đen lại.
Lăng Mỹ siết chặt nắm đấm: "Phong Bạch! Tao và mày không đội trời chung!"
——
Một ngày này.
Nhiễm Bạch vừa diễn xong, bỗng nhiên bụng đau nhức.
Thần sắc Nhiễm Bạch có chút cổ quái, sẽ không là… đến kỳ kinh nguyệt chứ.
"Ký chủ, cô tới kinh nguyệt."
Phong Lạc mười phần thành khẩn nói cho Nhiễm Bạch biết. truyen bac chien
Nhiễm Bạch: "..."
Không tới sớm không tới trễ, hết lần này tới lần khác lại tới vào mấy ngày này.
Mấy ngày nay phần diễn rất nhiều, bao quát cả diễn cảng đánh võ, rơi xuống nước.
Nhiễm Bạch có chút nhíu mày, môi anh đào bởi vì đau đớn có vẻ hơi trắng bệch.
Hai chân thon dài, đi ra khỏi đoàn làm phim.
Đi vào một cái siêu thị gần đó.
Nhiễm Bạch đi vào khu vực đồ dành cho nữ sinh.
Nhiễm Bạch lười biếng đứng trước gian hàng băng vệ sinh, hai tay cắm vào túi quần, ống tay áo hơi xắn, lộ ra đoạn tay trắng nõn.
Chỉ là, cô nên mua cái nào?
Nhiễm Bạch:???
Cô gái đứng ở bên cạnh nhìn Nhiễm Bạch, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm, vừa cười vừa nói:
"Anh muốn mua cho bạn gái sao, tốt nhất mua của nhãn hàng này, tương đối tốt."
Cô gái lấy ra một bịch băng vệ sinh bày ra trên kệ đưa cho Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch thuận tay nhận lấy, cánh môi câu lên:
"Cảm ơn."
Cô gái đỏ mặt: "Không sao."
Nhiễm Bạch trực tiếp cầm bịch băng vệ sinh đến quầy thu ngân thanh toán.
Thu ngân viên lặng lẽ nhìn Nhiễm Bạch một chút.
Tiểu ca ca đến mua băng vệ sinh ở thời buổi này cũng không nhiều.
Mặc dù đeo khẩu trang màu đen nhìn không ra khuôn mặt, thế nhưng là từ cặp mắt đào hoa vẫn là nhìn ra được, tiểu ca ca này nhất định rất đẹp trai!
"Cậu mua cho bạn gái à."
Nghe thu ngân viên nói, động tác trên tay Nhiễm Bạch dừng lại, khẽ vuốt cằm.
"Ừm."
Thu ngân viên cất băng vệ sinh vào trong một cái túi đen, đưa cho Nhiễm Bạch, cười tủm tỉm nói:
"Thời buổi này, các chàng trai mua cái này cho bạn gái thật sự không nhiều, bạn gái của cậu nhất định rất hạnh phúc."
Nhiễm Bạch: "..."
Vì cái gì tất cả mọi người đều cho là cô mua cho bạn gái?
Kỳ thật người gọi là bạn gái này, chính là cô.
"Còn tốt."
Nhìn thấy Nhiễm Bạch đi, trên mặt thu ngân viên mang theo nụ cười, tự mình lẩm bẩm, trong giọng nói mang theo hâm mộ và khát vọng.
"Cũng không biết mình có thể gặp được một người bạn trai như vậy hay không.”
Tần Từ vốn định đi vào đoàn làm phim, nhưng không nhìn thấy Nhiễm Bạch, có chút nhíu mày.
Lưu Đạo lúc đầu muốn thu dọn, nhìn thấy Tần Từ đến, kinh ngạc nói:
"Tần Ảnh Đế, có chuyện gì sao?"
Tần Từ thần sắc nhàn nhạt, tiếng nói mát lạnh như tuyết đầu mùa.
"Phong Bạch ở đâu?"
Lưu Đạo dừng động tác lại, trong lòng có chút đáng tiếc.
Hai chàng trai tốt như thế, thế mà lại cùng một chỗ với nhau.
"Cậu ấy hình như là đi cửa hàng gần đây."
Chung quanh đây chỉ có một cái cửa hàng, cho nên phi thường dễ tìm.
Tần Từ khẽ vuốt cằm: "Tôi biết rồi."