Dù cho biết, lời nói của người này cùng suy nghĩ của hắn căn bản không phải cùng một ý tứ.
Nhưng Tần Từ vẫn không kìm được sự cao hứng.
Dường như hắn mắc phải một loại bệnh.
Một loại bệnh tên là cảm xúc tùy thời tùy chỗ đều bị Nhiễm Bạch tác động.
Mà thuốc giải duy nhất của loại bệnh này chính là Nhiễm Bạch.
Ngay cả như vậy.
Hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Nhiễm Bạch giống như hoa anh túc nở rộ, mặc dù mỹ lệ, lại ẩn chứa vô số nguy hiểm và kịch độc.
Mà hắn vừa chạm vào đã thành nghiện.
Cam tâm tình nguyện, vì cô mà thần hồn điên đảo.
Thậm chí đang nghĩ, cứ như vậy vĩnh viễn trầm luân cũng tốt.
"Ăn cơm đi."
Tần Từ ôn nhu nói.
Nhiễm Bạch nhìn thấy đồ ăn trên mặt bàn đủ sắc hương vị, cũng không lo được nói cái gì.
Tay ngọc cầm lấy đũa.
Nhìn Nhiễm Bạch ăn không ngừng giống như là một chú sóc con, hai má phình lên.
Thoả mãn nheo lại hai con ngươi.
Tần Từ có chút câu khóe môi, dường như hắn cảm thấy giờ phút này đồ ăn bình thường cũng biến thành ngon hơn rất nhiều.
Có lẽ ngay cả Tần Từ cũng không ý thức đến, trong ánh mắt của mình lúc nhìn về phía Nhiễm Bạch tràn đầy ôn nhu lưu luyến sầu triền miên.
Giờ phút này, thời gian vừa khéo, cuộc đời bình yên.
Tần Từ nghĩ…
Nếu như có thể vĩnh viễn như vậy cũng tốt.
Sau bữa ăn…
Tần Từ đi vào phòng rửa mặt.
Nhìn thấy nước hoa dành cho nữ không phù hợp với nam sinh độc thân trên bồn rửa mặt.
Động tác hấn cứng đờ, ý cười trên môi cũng dần dần biến mất.
Khớp xương tay không tự chủ nắm chặt, có vẻ hơi trắng bệch.
Trong lòng có chút đau, giống như là không thể hô hấp.
Cậu cùng bạn gái của cậu… đã ở chung sao?
Tiến triển đến một bước đó rồi sao?
Dắt tay? Hôn? Hay là lên giường?
Nghĩ đến mấy loại khả năng này, trong lòng Tần Từ tuôn ra điên cuồng đố kỵ.
Chỉ cần Nhiễm Bạch nguyện ý, hắn có thể làm tốt hơn so với bạn gái của cậu!
Ánh mắt dần dần băng lãnh, tựa hồ như hàn băng ngàn năm ngưng kết lại.
Hắn vươn tay, ném nước hoa vào trong thùng rác.
Ánh mắt lại dừng lại lên vết máu trong thùng rác.
Sao hắn có thể nhìn đoán không ra?
Đó là vết tích của kỳ kinh nguyệt mà nữ sinh lưu lại.
Lần này, liền xem như hắn muốn lừa mình dối người mà nói…
Kỳ thật nước hoa này là ai để trong nhà Nhiễm Bạch thì không cần nói cũng biết.
Tần Từ một tay chống lên trên bồn rửa mặt, tóc rối rủ xuống, cánh môi lộ ra mấy phần trắng bệch.
Lông mi khẽ cụp che đi nửa đôi mắt. Một đôi mắt đen nhánh như mực, tựa hồ ẩn chứa vô số sương đen cùng nguy hiểm, gần như muốn đem người thôn phệ.
Trái tim… đau dữ dội.
Giống như là bị người ta đâm cho một lỗ hổng, không ngừng chảy máu, lại rải lên một tầng muối.
Nhiễm Bạch ngồi ăn cơm trên bàn cơm, động tác bỗng nhiên cứng đờ, cô giống như nhớ tới rác kinh nguyệt...
Nhiễm Bạch nhẹ giọng phun ra một cái chữ thô tục: "Đậu moá!"
Nhiễm Bạch gõ gõ phòng rửa mặt cửa, hỏi.
"Tần Ảnh Đế, ở đó không?"
Tần Từ nghe được giọng nói của Nhiễm Bạch, bình phục tâm tình một chút, tận lực để cho mình thoạt nhìn không còn u ám như vậy:
"Tôi đây, có chuyện gì sao?"
Nhiễm Bạch trừng mắt nhìn:
"Không có gì, chỉ là tôi chợt nhớ tới phòng rửa mặt có ít rác quên thu thập."
Bỗng nhiên Tần Từ đẩy cửa ra.
Một loạt động tác nháy mắt hoàn thành, gọn gàng mà linh hoạt.
Nhiễm Bạch vốn đang lười biếng dựa vào vách tường, thấy Tần Từ bỗng nhiên xuất hiện, theo bản năng lui lại một bước.
Nhiễm Bạch nhìn Tần Từ gần trong gang tấc, quanh thân còn quấn khí tức u ám băng lãnh.
Trong lòng có chút không chắc, Tần Từ hắn nhìn thấy rồi?
Hoài nghi cô là con gái?
Nói thật, Nhiễm Bạch còn thật không biết làm sao để giải thích với Tần Từ việc cô là nữ.
Chẳng lẽ nói bởi vì tôi là cong, thích con gái, cho nên giả năm tra g?
Đừng nói giỡn được không.
Điều này có thể sao?