Quan hệ cha con của hai người trở nên cứng nhắc, sau một lần say rượu ông lại lên giường với người phụ nữ kia.
Mà bà ta lại mang thai, bức ông phải cưới vào cửa.
Từ đó quan hệ hai cha con giống như kẻ thù.
Bây giờ vì một cô bé mà cậu gọi ông là cha.
Trong lòng của hiệu trưởng là một mảnh bi thương, quen hệ cha con của bọn họ sao lại biến thành như thế này.
Trong chốc lát hiệu trưởng dường như đã già đi mười tuổi, ông thở dài, hết thảy đều là do tạo nghiệt.
"Đi thôi, cha đi với con.
"
Trong mắt Tiêu Lâm lóe lên một tia không thể tin, lập tức ngạc nhiên nói:
"Đi mau, không biết Bạch Bạch thế nào rồi.
"
Hiệu trưởng cũng không bỏ qua sự tin tưởng trong mắt Tiêu Lâm, ông cười khổ một tiếng, người cha như ông thật đúng là thất bại.
Hiện tại, hiệu trưởng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ôn Ngôn, làm sao, aizzz, nhìn thế nào cũng cảm thấy là người tốt, tại sao lại làm chuyện như vậy chứ.
Tiêu Lâm dùng ánh mắt thù ghét nhìn Ôn Ngôn, nghiến răng nghiến lợi:
"Ông đã làm gì Lăng Bạch rồi!"
Ôn Ngôn cụp mắt xuống, trong mắt chất đầy sự hung ác nham hiểm.
Hết thảy đều là Lăng Bạch sai
Hết thảy đều là Lăng Bạch sai
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì lại trách móc hắn chứ.
Đều là do Lăng Bạch
Tất cả đều là do Lăng Bạch
Lăng Bạch
.
.
Trong lòng Ôn Ngôn hung hăng lặp đi lặp lại tên Lăng Bạch, phảng phất như làm vậy thì có thể đem cô chém thành muôn mảnh.
Nhiễm Bạch sợ hãi nhìn Ôn Ngôn:
"Thầy à, thầy đừng đụng vào em có được hay không.
"
Tiêu Lâm nghe xong, trong mắt càng bốc hỏa, tiểu thiên sứ mà cậu xem như trân bảo làm sao có thể bị người khác đối xử như thế.
Hiệu trưởng nghe xong sắc mặt cũng nháy mắt biến đổi, trong trường học vậy mà lại xuất hiện thứ bại hoại như vậy.
Phong Lạc ở bên trong không gian say sưa nhìn ký chủ nhà mình hãm hại người khác, hoan hô cho ký chủ.
Ôn Ngôn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhiễm Bạch, ánh mắt kia phảng phất là muốn đem Nhiễm Bạch chơi chết.
Nhiễm Bạch cảm nhận được ánh mắt âm tàn của Ôn Ngôn, càng sợ hãi trốn ra sau lưng Tiêu Lâm.
Nhưng mà, ai cũng không chú ý tới tia u ám loé lên trong mắt cô.
Tiêu Lâm nhìn thấy Ôn Ngôn trừng mắt với Nhiễm Bạch, hỏa khí càng bốc cháy ngùn ngụt:
"Trừng cái gì trừng, có bản lĩnh thì trừng người khác xem.
"
Ôn Ngôn đè nén hận ý trong lòng nói với hiệu trưởng:
"Hiệu trưởng, chúng ta có thể nhìn camera giám sát.
"
Hiệu trưởng khẽ gật đầu, mang bọn hắn đi vào phòng quan sát.
Tiêu Lâm vừa đi còn vừa bất mãn lầm bầm:
"Căn bản chính là khi dễ Bạch, còn muốn đi xem camera, hừ.
"
Nhiễm Bạch nắm lấy tay Tiêu Lâm ngọt ngào cười:
"Không sao đâu.
"
Tiêu Lâm nhìn thấy Nhiễm Bạch bị người ta khi dễ còn an ủi mình, trong lòng càng cảm động.
"Bạch Bạch, cậu yên tâm đi, về sau có tớ bảo vệ cậu.
"
Nhiễm Bạch mỉm cười, không nói gì.
Phong Lạc nhếch miệng, ai ôi, bảo vệ ký chủ nhà ta sao, có mà ký chủ bảo vệ ngược lại ấy.
Bên trong phòng quan sát, video chậm rãi phát ra.
Bắt đầu, Nhiễm Bạch còn cười đến rất vui vẻ, nhưng là!
Về sau, Ôn Ngôn chậm rãi tới gần, Nhiễm Bạch hốt hoảng, né tránh.
Mà trên mặt Ôn Ngôn không có chút tươi cười ôn nhuận nào như bình thường, thay vào đó là khuôn mặt dữ tợn.
Trực tiếp muốn bắt lấy Nhiễm Bạch.
Ngay vào thời khắc nguy hiểm, Nhiễm Bạch mạnh mẽ cắn Ôn Ngôn một cái, Ôn Ngôn kêu đau, buông cánh tay bắt lấy tay Nhiễm Bạch ra.
Sau đó thì hiệu trưởng bọn họ đi vào.
Sắc mặt hiệu trưởng khó coi nhìn Ôn Ngôn:
"Ôn tiên sinh, cậu còn có lời gì muốn nói không?"
Tiêu Lâm nắm chặt tay, trong lòng một trận ngạt thở, cậu không dám tưởng tượng nếu như cậu tới chậm một bước, Nhiễm Bạch sẽ như thế nào.
Sắc mặt Ôn Ngôn biến ảo liên tục, hắn thật sự không nghĩ tới cô gái này lợi hại như vậy, có thể thay đổi cả hình ảnh camera.
Phong Lạc cười hì hì một tiếng, muốn tranh công với Nhiễm Bạch:
"Ký chủ, tôi thay đổi camera thế nào.
"
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một độ cong rất nhẹ:
"Rất tốt.
"
Phong Lạc ở trong không gian nhảy tưng tưng, ký chủ khen nó, ha ha.
Ôn Ngôn âm lãnh nhìn Nhiễm Bạch một chút, không chút chột dạ nào nói:
"Tôi không phản bác được.
".