"Làm sao vậy, Bạch Bạch, em đừng phụ tấm lòng thành của chị nha, chị biết em không thể uống rượu, nhưng lúc có yến hội thì uống một chút cũng không sao, chứ lỡ như mà khát nước thì phải làm sao? Cho nên chị đặc biệt chuẩn bị nước trái cây cho em đấy."
Nhiễm Bạch như cười như không nhìn Lăng Vân, chỉ là không nói lời nào cũng không động thủ.
Mụ cười trên mặt Lăng Vân nhanh chóng lạnh xuống, trong lòng đã sớm đem Nhiễm Bạch mắng cả ngàn lần.
Mày đây là có ý gì, rốt cuộc là có uống không.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt kia của Nhiễm Bạch, trong lòng luôn có một cảm giác đặc biệt quái dị.
Phong Lạc cười trên nỗi đau của người khác nhìn một màn trước mặt.
Thật lâu sau, Nhiễm Bạch cầm lấy cả hai ly nước trên tay Lăng Vân, hai tay không ngừng chuyển động.
Vị trí của hai ly nước bị biến đổi không ngừng.
Lăng Vân trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mặt, Nhiễm Bạch muốn làm gì.
"Chị à, chúng ta cùng uống nhé."
Nhiễm Bạch cầm một trong hai ly nước ưa cho Lăng Vân, cười hì hì một tiếng.
Lăng Vân do dự cầm lấy cái ly, nhếch miệng lên miễn cưỡng cười.
Cô ta bỏ thuốc kích dục vào một ly nước, nhưng hiện tại....!Hai ly lẫn lộn.
"Chị à, sao chị lại không uống vậy."
Nhiễm Bạch vô tội hỏi.
"Chị...!chị.
.
." Lăng Vân gượng cười hai tiếng, hiện tại là đâm lao phải theo lao.
"Ha ha, người chị bỗng nhiên có chút không khoẻ, em uống đi."
Lăng Vân đột nhiên cơ trí nói.
"Ồ ra là vậy, thế chị có cần gọi bác sĩ không."
Nhiễm Bạch thuận thế buông ly nước xuống, một mặt lo lắng hỏi.
Lăng Vân nhìn thấy Nhiễm Bạch buông ly nước xuống, trong lòng gấp đến không được.
Uống đi, mày uống nhanh lên.
"Chị không sao, Bạch Bạch em mau uống nước đi."
"Không được." Nhiễm Bạch vô cùng chính nghĩa từ chối.
Lăng Vân hoảng loạn, sao lại không được, chẳng lẽ Nhiễm Bạch đã phát hiện ra cái gì.
Nghĩ đến đây, Lăng Vân liền chảy mồ hôi lạnh.
"Chị gái không khoẻ, làm em gái sao có thể còn tâm trạng mà uống nước được."
Nhiễm Bạch một mặt nghiêm túc nói.
Lăng Vân: ".
.
." Cô ta đây là tự mình đào hố sao?
"Không sao, chị không sao, Bạch Bạch cũng không thể phụ lòng tấm lòng thành của chị chứ."
"Không được, không được, chẳng lẽ chị còn cậy mạnh sao? Thân thể của chị không thoải mái, em chính là không thể hưởng thụ một mình được."
Nhiễm Bạch đầu lắc như cái trông, giọng nói cũng lớn hơn một chút.
Lăng Vân tức đến mức phun một ngụm máu, bảo mày uống thì cứ uống đi, nói nhảm nhiều như vậy làm quái gì! Giọng nói lớn như vậy,để người khác nghe thấy liền xong, cưỡng ép em gái của mình uống rượu trái cây, người tham gia tiệc rượu này làm gì có ai là không phải cáo già, làm sao có thể không biết loại âm mưu tính toán này.
Lăng Vân nhìn hai ly nước trái cây kia, cắn răng uống, nếu như cô ta không cẩn thận uống phải ly có thuốc, đến lúc đó lại đi lấy thuốc giải là được.
Lăng Vân nghĩ thế, trực tiếp cầm lấy ly rượu trái cây, mạnh mẽ nhét vào tay Nhiễm Bạch:
"Bây giờ chị lại không khó chịu nữa, chúng ta cùng uống nước trái cây đi."
Nhiễm Bạch nhìn Lăng Vân, hơi nghi hoặc một chút:
"Thế nhưng vừa rồi chị.
.
."
Không đợi Nhiễm Bạch nói xong, Lăng Vân liền cắt ngang Nhiễm Bạch:
"Hiện tại thân thể của chị một chút khó chịu cũng không có, uống nhanh đi!"
Bên trong giọng nói của Lăng Vân mang theo lo lắng cùng bực bội, hiển nhiên là bị liên tiếp từ chối cho mất kiên nhẫn.
"Vâng." Nhiễm Bạch cắn cắn môi, có chút ủy khuất nói:
"Chờ một chút! Em uống ly này đi."
Lăng Vân nhìn thấy Nhiễm Bạch sắp uống xong ly rượu trái cây kia, vội vàng đưa thêm ly đầy khác cho Nhiễm Bạch.
Lăng Vân hài lòng nhẹ gật đầu, lúc này đu là Nhiễm Bạch biết mình kế hoạch của cô ta, cố ý làm lẫn lộn hai ly rượu thì cô ta cũng không sợ.
"Uống đi." Lăng Vân nhếch miệng lên cười đắc ý, vui vẻ nói.
Nhưng là ai cũng không có chú ý đến, trong nháy mắt sau khi Nhiễm Bạch uống xong ly rượu thì đáy mắt vô cùng u ám..