Nhiễm Bạch dùng câu không nói nhiều làm châm ngôn sống, trực tiếp điều động dao găm bay về phía Thập Tam.
Mũi đao dừng ở cách mi tâm của Thập Tam đúng một centimet.
Thập Tam cứng đờ người, giơ hai tay lên:
"Ta thua."
Cho nên, ngay tại lúc này đã là cái dạng này rồi.
"Cái kia, nữ hiệp, ngươi tên gì?"
Thập Tam gượng cười vài tiếng, đánh vỡ im ắng trầm mặc.
"Nhiễm Bạch."
Nhiễm Bạch mấp máy môi, lông mi thật dài ấn xuống nửa vòng bóng tối, ngũ quan xinh xắn, nhìn lộ ra yêu diễm lại tinh khiết.
Một thân cổ phục màu trắng, ống tay áo thêu hoa anh túc xinh đẹp.
Trên người có khí tức quỷ dị nửa yêu nửa tiên.
"Nhiễm Bạch?" Thập Tam nhớ lấy cái tên này, trong đầu có gì đó lóe lên một cái rồi biến mất, nhanh như chớp giật, khiế cậu bắt không được sờ không tới.
"Cái kia, Bạch Bạch, ta là Thập Tam, ngươi muốn đi đâu?"
Thập Tam tỏ ra vô cùng thân quen nói.
Nhiễm Bạch: ".
.
."
Cô khẽ cắn hàm răng, trong mắt lóe lên mê mang.
Cô cũng không biết cụ thể muốn đi đâu, chỉ là cảm giác được lực lượng quen thuộc ngay tại gần đây.
Thập tam nhìn dáng vẻ của Nhiễm Bạch, luôn cảm giác đặc biệt đáng yêu.
Nhưng lại có chút quái dị.
Nếu như Thập Tam là người hiện đại, cậu liền sẽ dùng một từ để hình dung Nhiễm Bạch, đó chính là ――
Tương phản manh.
Không sai, quả thực manh muốn xỉu.
(Manh: bắt nguồn từ moe trong tiếng Nhật.
Đại khái ý nghĩa là rất đáng yêu,...!tương phản manh đại khái hiểu là đáng yêu muốn xỉu lên xỉu xuống"...!)
"Không biết."
Nhiễm Bạch nghiêm trang nói.
Một khuôn mặt mềm mềm manh manh phối hợp với giọng nói cao thâm khó dò.
.
.
Lộ ra, phá lệ đáng yêu.
Thập Tam ân cần nhìn Nhiễm Bạch, chỉ cảm thấy ái tâm bộc phát.
Triệu chứng manh khống đều bị Nhiễm Bạch kích phát.
Nháy mắt quên mất đi giá trị vũ lực tàn bạo cực cao của Nhiễm Bạch.
"Thế à, vậy ta dẫn ngươi đi dạo xung quanh."
Nhiễm Bạch nhẹ nhàng gật đầu, ừm, chỉ cần trong một khoảng cách nhất định, cô liền có thể cảm ứng được vị trí cụ thể của cỗ năng lượng kia.
Lúc này, Lục Ly cũng mang theo hệ thống nâng đỡ nam phụ đi vào vùng rừng rậm này.
Lục Ly nhíu mày, có chút hoài nghi hỏi hệ thống:
"Hệ thống, ngươi xác định, nơi này có sức mạnh?"
Hệ thống lạnh như băng nói:
"Nơi này thật có còn sót lại khí tức của năng lượng, nhất định là vị thần nào đó lưu lại.
Gần đây phong ấn đột nhiên buông lỏng, nếu không ta cũng không cảm giác được."
Lục Ly trong mắt như có điều suy nghĩ, lần này hệ thống hạ xuống mệnh lệnh, không từ bất cứ thủ đoạn nào, cướp cỗ năng lực kia về.
Cho nên, đến cùng là mạnh đến mức nào mà khiến cho hệ thống không kịp chờ đợi như thế.
Lục Ly cũng không phải là Ôn Ngôn, tối thiểu, hắn có đầu óc hơn Ôn Ngôn, sẽ không hoàn toàn phụ thuộc, ỷ lại vào hệ thống.
Tương phản chính là, Lục Ly có dã tâm còn Ôn Ngôn thì không.
Ôn Ngôn an vu hiện trạng, hưởng thụ hết thảy những gì mà hệ thống mang đến cho hắn.
Mà Lục Ly, hắn muốn mạnh lên, trở nên mạnh hơn hệ thống! Để không bị hệ thống quản chế.
Về phần Lục Ly xuất hiện, bị người phát hiện? Không có chuyện đó.
Mánh khoé của Lục Ly rất nhiều, ít nhất là bùa Ẩn Thân vẫn có.
Coi như bại lộ, hắn cũng không để ý, dù sao hắn cũng có thể chạy đi.
Lúc đầu, hắn không nghĩ sẽ đối đầu với nam chính nhanh như thế, nhưng cỗ năng lượng này là một biến số.
Nếu như, hắn có thể thu hoạch được cỗ năng lượng này.
Lục Ly nghĩ đến ý nghĩ này, trong mắt lộ ra thần sắc tham lam.
Hệ thống tự nhiên cảm nhận được suy nghĩ của Lục Ly, có điều, nó chẳng thèm ngó tới.
Cỗ năng lượng kia, liền ngay cả nó cũng chưa chắc nắm được.
Chỉ là một phàm nhân, a! Buồn cười.
Thập Tam nhìn chằm chằm vào Nhiễm Bạch,
Nhiễm Bạch lạnh lẽo nói:
"Lại nhìn, ta móc mắt ngươi bây giờ."
Thập Tam nhếch miệng, ma rãnh nói:
"Bạch Bạch, ngươi hung tàn như vậy, sẽ không gả được đâu."
Nhiễm Bạch liếc xéo Thập Tam, không nói nữa.
Thập Tam làm sao cũng nghĩ không thông, Nhiễm Bạch làm thế nào mà có thể điều khiển dao găm bay đến trước mặt cậu được?
Cũng nhìn không ra cái gì.
"Bạch Bạch, có phải là ngươi có siêu năng lực không?"
Thập Tam nhịn không được hỏi.
Tại thời đại này, đó chính là anh hùng cái thế.
Thập Tam vừa nghĩ tới Nhiễm Bạch có siêu năng lực, liền nhiệt huyết sôi trào..