Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ký Sự Những Năm 80 - Dương Tịnh

Chương 101

Editor: Lão Đường

“ Mẹ, mẹ có mua quần áo mới cho em trai không?” Đinh Đinh đưa tay ôm lấy cổ Dương Tịnh hỏi.

“ Có chứ!”

“ Thật tốt quá.”

Dương Tịnh ôm Đinh Đinh đi về hướng nhà chính, nhớ đến hôm nay Bình Bình có đến siêu thị Đinh Đang, liền nói: “ Đúng rồi, chị Bình Bình đặc biệt mua một bộ sách mới ở hiệu sách Tân Hoa Xã tặng cho con làm quà mừng năm mới đó.”

“ Tên sách là gì vậy ạ?” Đinh Đinh hỏi.

“ Kho báu bí mật.” Dương Tịnh nói.

“ Sao chị ấy lại gửi sách này chứ!”

“ Sao vậy.”

“ Con đã đọc xong cả rồi.” Mặc dù đồng chí Đinh Đinh còn chưa đầy 5 tuổi nhưng số sách cậu nhóc đã đọc không hề ít so với tuổi, nào là ‘Tây du ký’, ‘Du hành thời gian’, ‘Tinh cầu lấp lánh’…. cậu nhóc đã đọc qua tất cả, lúc rảnh rỗi, Trần Chính còn cố ý làm cho cậu nhóc nhà mình một tủ sách nhỏ đặt ở phòng sách, một đống sách đều được Đinh Đinh sắp xếp ngay ngắn, chỉnh tề, tính yêu sạch sẽ này y hệt Trần Chính, cho nên có thể nói, đồng chí Đinh Đinh là người ‘đọc qua rất nhiều sách’.

“ Đã đọc rồi sao?” Dương Tịnh nghĩ một lát, sau đó nói: “ Không phải, mẹ nhớ nhầm rồi, hình như là ‘Đứa bé hồ lô’, ‘Đứa bé hồ lô’ con đã đọc qua chưa?”

Đinh Đinh thầm nghĩ, rồi nói: “ Chưa ạ, sách nhìn có đẹp không ạ?”

“ Đẹp, để lát nữa xem cùng em gái.”

“ Cho em trai xem nữa.”

“ Em còn nhỏ nên chưa thể xem được.”

“ Vậy chờ đến khi em trai lớn sẽ cho em trai xem.”

“ Đồng ý.”

Dương Tịnh ôm Đinh Đinh vừa đi vừa nói rồi đến nhà chính, Trần Chính, Dương Đông và Trần Kim Linh đều ngồi trong nhà, Trần Kim Linh ôm Đang Đang trong lòng, Dương Tịnh vừa vào đến nhà chính liền nghe thấy giọng Uông Lệ Mẫn từ trong bếp nói vọng ra: “ Kim Linh, Kim Linh.”

“ Dạ.” Trần Kim Linh đáp lại một tiếng, buông Đang Đang ra, rồi nói: “ Em vào bếp phụ mẹ.”

“ Chúng ta cùng đi.” Dương Tịnh cũng đặt Đinh Đinh xuống.

“ Chị dâu, chị nghỉ ngơi đi, mình em được rồi.” Trần Kim Linh nói, sau đó rời khỏi nhà chính.

Dương Tịnh ngước mắt nhìn về phía Dương Đông, Dương Đông đang ngồi trên ghế, hơi hơi cúi đầu, thần sắc có vẻ hơi mất tự nhiên, chỉ một lát sau, Dương Đông đột ngột đứng lên, nói: “ Tịnh Tịnh, anh còn phải về thôn Sơn Loan.”

Trần Chính ngước mắt nhìn về phía Dương Tịnh.

Dương Tịnh hỏi: “ Không phải đã nói sẽ sống cùng nhau sao? Sao bây giờ lại muốn quay về? Thôn Sơn Loan có cái gì mà anh muốn về? Đồ đạc tết anh đã sắm chưa? Nhà cửa đã dọn dẹp chưa? Bây giờ anh về đó thì định ăn gì, uống gì, ngủ ở chỗ nào?” Thời điểm cuối năm là khoảng thời gian siêu thị Đinh Đang bận rộn nhất, đặc biệt là Trần Chính và Dương Đông, thời gian để ngủ cũng không có, càng miễn nói đến chuyện về lại thôn Sơn Loan dọn dẹp đón tết.

Dương Đông không nói lời nào.

Trần Chính hỏi: “ Có phải là do…..”

“ Không phải không phải.” Dương Đông liên tục phủ nhận.

“ Vậy sao đột nhiên anh lại muốn trở về đó?” Dương Tịnh hỏi.

Dương Đông nói: “ Dù sao anh cũng là người ngoài, ở đây ăn tết thì thật không hay.”

“ Sao anh lại nghĩ thế? Anh là anh trai em, nhà em cũng chính là nhà anh, người khác có thể nói cái gì?” Dương Tịnh hỏi.

Trần Chính cũng nói giúp: “ Dương Đông, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì, mùng hai tết chúng ta còn phải đi nhập hàng, tiếp tục bận rộn, bây giờ anh trở về thôn Sơn Loan, nhà cửa còn chưa lau chùi dọn dẹp, anh không muốn nghỉ ngơi sao? Với cả, vòng đi vòng về cũng hết một ngày, chi bằng ở lại đây, vừa thuận tiện lại không làm chậm trễ công việc.”

Dương Đông nghe xong thì trầm mặc.

Trần Chính không nói nữa mà đi vào trong bếp để không gian cho Dương Tịnh và Dương Đông nói chuyện.

Dương Tịnh kéo Dương Đông vào phòng mình, hỏi: “ Anh, có phải là vì bà nội của bọn nhỏ….”

“ Không, không, dì Uông rất tốt, đối xử với anh cũng rất tốt.”

“ Trước đây chúng ta cũng đã nói rồi, anh ở lại đây ăn tết, sao bây giờ lại muốn quay về?”

“ Anh…..”

“ Có phải anh vẫn còn thích Kim Linh?”

Dương Đông khựng một lúc rồi nhanh chóng mở miệng: “ Đừng nói bậy bạ, không có chuyện đó.”

“ Vậy anh….”

“ Anh sẽ ở lại đây ăn tết.” Dương Đông trực tiếp cắt ngang lời Dương Tịnh.

Dương Tịnh nhìn anh một cái, thầm nghĩ chuyện tình cảm chỉ có người trong cuộc mới giải quyết được, người khác nói gì cũng vô ích, vì thế cô cũng không đề cập đến nữa, Dương Đông và Trần Kim Linh là người hiểu rõ lòng mình muốn gì nhất, chỉ là giữa họ vẫn còn ‘Đang Đang’ là bức tường cản trở của hai người.

“ Oa a a a.” Đúng lúc này, phía phòng ngủ lại truyền đến tiếng khóc cao vút của Đô Đô.

Dương Đông ngẩng đầu nói: “ Đô Đô dậy rồi.”

“ Ừm.” Dương Tịnh chạy nhanh đến phòng phía đông, vừa mới bế Đô Đô lên thì Đinh Đinh Đang Đang cũng từ bên ngoài chạy vào.

“ Em trai dậy rồi ạ?” Đang Đang hỏi.

Đinh Đinh tay cầm con quay chạy lại hỏi: “ Bọn con đang chơi ở ngoài sân đều nghe được tiếng em khóc.”

Dương Tịnh cũng bất lực, không biết tại sao mà giọng cậu út nhà cô lại lớn như vậy?

“ Em trai, em đã đói chưa?” Đang Đang đi đến trước mặt Dương Tịnh, nhón chân lại gần khuôn mặt bầu bĩnh của em trai hôn ‘chụt’ một cái, Đô Đô ngay lập tức khóc ré lên.

Đinh Đinh đưa tay che lỗ tai lại, nói: “ Ôi trời ơi, sao em trai khóc to thế!”

Đang Đang cũng bịt tai lại ngay.

Đô Đô vừa nhìn thấy anh trai chị gái mình bịt tai lại, cậu chợt nín khóc, sau đó miệng đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười rất nhỏ, từ cổ họng phát ra tiếng cười khẽ rất thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh càng trở nên đáng yêu hơn khi nở nụ cười.

“ Mẹ ơi, em trai cười rồi.” Đinh Đinh nói.

“ Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ nhìn đi, em trai cười, em trai cười này.” Đang Đang buông tay, vui vẻ vỗ tay: “ Em trai không khóc nữa, em trai cười rồi.”

Đô Đô nhìn anh trai cùng chị gái mình vui vẻ nhảy lên nhảy xuống, cậu cũng muốn di chuyển, nhưng tiếc là cơ thể cậu được bọc quần áo quá dày nên không thể cử động được, hai cánh tay nhỏ bé bọc trong chiếc áo khoác dày cộp nâng lên hạ xuống, cái miệng nhỏ bi bô lên tiếng.

“ Em trai, em trai.” Đinh Đinh Đang Đang vây xung quanh gọi Đô Đô.

Đô Đô như tìm ra được niềm vui của mình, cười mãi không ngớt.

“ Ai da ai da, Đô Đô nhà chúng ta không khóc nữa, chuyển qua cưởi rồi, bà nội xem cái nào.” Uông Lệ Mẫn nghe Đô Đô khóc mãi, còn định chạy ra xem thế nào, thật không ngờ vừa ra đến nơi lại thấy nhóc con nhà mình cười, đã vậy còn cười vô cùng khoái chí.

“ Bà nội, em trai với anh trai đều giống y nhau, lộ ra má lúm hạt gạo đó.” Đang Đang kéo tay Uông Lệ Mẫn nói.

“ Thật sao? Chị gái Đang Đang thật tinh mắt, giỏi quá.” Uông Lệ Mẫn cười nói.

Từ lúc Đô Đô nở nụ cười, Đinh Đinh Đang Đang càng muốn chơi cùng cậu nhiều hơn, vây quanh cậu nhóc cười đùa không ngừng, mãi đến khi ăn cơm trưa, lúc cả nhà cùng ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm thì Đô Đô lại bắt đầu a a mà khóc.

Trần Chính, Dương Tịnh, Uông Lệ Mẫn đứng dậy cùng một lúc.

“ Mẹ, Dương Tịnh, hai người ngồi ăn cơm đi, để con đi xem thử.” Trần Chính nói.

“ Em vừa cho con bú, chắc lại tè rồi.” Dương Tịnh nói.

“ Con thay tã sạch cho em, phải sạch sẽ thì Đô Đô mới chịu ngủ ngon, nếu không sẽ khóc nháo mãi thôi.” Uông Lệ Mẫn nói.

“ Con biết rồi, mẹ ngồi xuống ăn đi.” Trần Chính đi vào phòng ngủ phía đông, trong phòng còn có hai chậu than dùng để sưởi ấm để Đô Đô không bị nhiễm lạnh, đôi tay nhỏ đang cố gắng kéo chiếc áo che cái bụng béo, Trần Chính bế Đô Đô nhỏ nhỏ mập mập đặt lên giường, sau đó thay cho cậu nhóc một chiếc quần dài.

“ Khóc khóc khóc, nhìn xem anh trai chị gái con có khó chiều như con không?” Trần Chính nói.

Đô Đô ê ê a a hai tiếng, sau khi chiếc áo khoác bông trên người được cởi ra, đôi tay nhỏ liền trở nên vô cùng linh hoạt, nhóc con nắm chặt tay cố đưa vào trong miệng.

“ Hình như thêm một chút thịt rồi này, ngoan nào.” Trần Chính nói, ôm Đô Đô mềm mại mũm mĩm đặt lại lên giường, sau đó đứng dậy mang chậu than lại bên cạnh giường.

Đô Đô ngậm nắm tay nhỏ, miệng ê ê a a.

Trần Chính lật úp người Đô Đô lại, sau đó lật lại ngay rồi quấn tã lót, ban đầu Đô Đô còn ê ê a a kêu, nhưng khi được Trần Chính lật qua lật lại mấy lần thì anh chàng đột nhiên cười rộ lên.

“Xong rồi.” Trần Chính vỗ vỗ cái mông nhỏ của Đô Đô, một tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé, tay kia vỗ vỗ, đi qua đi lại quanh phòng ngủ, Đô Đô nằm trên vai Trần Chính ngủ thiếp đi.

Trần Chính đặt Đô Đô xuống giường, sau đó thu dọn, rửa tay và bắt đầu ăn cơm.

Không khí tại bàn ăn cũng không tệ, chủ đề chủ yếu xoay quanh việc kinh doanh của siêu thị Đinh Đang và chuyện của bọn trẻ, vì thế mọi người đều có thể nói chuyện với nhau, ăn trưa một cách vui vẻ.

Ăn cơm trưa xong, cả nhà ai cũng rảnh rỗi, bình thường đều có việc để làm nhưng hôm nay lại quá đỗi yên tĩnh, điều này làm cho tất cả cảm thấy không được quen, cũng may bây giờ là thời điểm mọi người nghỉ ngơi ăn tết, vì thế chưa qua bao lâu thì đã có bạn tìm đến chơi cùng.

Bạn đánh mạt chược của Uông Lệ Mẫn mang bài đến tìm bà chơi, bởi vì chăm cháu suốt thời gian qua nên đã lâu bà chưa chạm tay vào bài, tay chân lại trở nên ngứa ngáy, Trần Chính và Dương Tịnh nhiệt tình hối thúc bà nên chơi đi, lúc này Uông Lệ Mẫn mới chịu đồng ý, tuy nhiên không thể chơi ở nhà được bởi vì cháu trai nhỏ nhà bà tính tình không dễ, lúc cười thì rất vui vẻ nhưng mỗi lần há miệng khóc là khóc đến dọa người mới thôi, cho nên phải mang mạt chược đến nhà hàng xóm đánh.

Đinh Đinh Đang Đang ăn mặc đẹp đẽ, chạy đi chơi cùng các bạn nhỏ trong khu phố.

Dương Tịnh dặn dò: “ Đừng đánh nhau với các bạn biết chưa!”

“ Dạ.” Đinh Đinh đáp lời.

“ Nhớ về sớm một chút.” Dương Tịnh nói.

“ Dạ, con biết rồi.” Đinh Đinh kéo tay Đang Đang chạy ra ngoài.

“ Con chào chú Đại Quân, chúc chú năm mới vui vẻ.” Ngoài sân truyền tới giọng nói của Đinh Đinh Đang Đang.

“ Ngoan lắm, đi chơi đi.”

Dương Tịnh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đại Quân đi cùng con trai của thím Ngô  là Phát Tử tiến vào, trên tay Đại Quân còn cầm theo mạt chược.

“ Trần Chính, Trần Chính.” Phát Tử hô to.

“ Nhỏ tiếng thôi, trong nhà còn có trẻ con.” Đại Quân nhắc nhở.

Phát Tử lập tức im bặt.

Dương Tịnh nhìn thấy hai người đến liền cười chào hỏi.

Đại Quân giới thiệu Phát Tử với Dương Tịnh, Phát Tử cũng là bạn nối khố chơi với Đại Quân và Trần Chính từ thuở nhỏ, ngày xưa không ít lần cùng nhau phá làng chọc xóm, những chuyện có thể làm đều đã làm, tình cảm vô cùng sâu sắc, sau này khi lớn lên, cuộc sống mỗi người mỗi hướng nên không còn gặp nhau thường xuyên như trước nữa. Phát Tử ra ngoài lăn lộn mấy năm, năm trước làm ăn không tốt nên tết không về, năm nay cuối cùng cũng trở lại. Dương Tịnh đã nhìn thấy Phát Tử hai ngày trước.

Phát Tử lễ phép chào hỏi Dương Tịnh.

Lúc này, Trần Chính từ trong nhà đi ra.

“ A, ông chủ Trần đây rồi.” Phát Tử cười ha hả chào đón Trần Chính.

Trần Chính nhìn Phát Tử rồi cười, hai người bắt tay chào hỏi, Phát Tử bất ngờ nghiêng người muốn quật ngã Trần Chính nhưng không ngờ lại bị anh quật ngược lại, ngã nhào xuống đất, Dương Tịnh bị anh em bọn họ làm cho giật mình, còn Trần Chính, Phát Tử, Đại Quân đã quá quen với việc này.

Phát Tử phủi phủi mông đứng dậy, mở miệng cười, hướng ngực Trần Chính đập mấy cái: “ Không tồi, vẫn như ngày nào.”

“ Cậu cũng không kém.” Trần Chính cười nói.

“ Nghe nói cậu bỏ nghề cảnh sát chuyển sang làm ông chủ siêu thị rồi, đã vậy còn vô cùng thành công nữa.” Phát Tử thuần thục khoác vai Trần Chính.

“ Cũng tạm.”

“ Ông bạn không phải khiêm tốn.”

Trần Chính cười.

Trần Chính, Đại Quân và Phát Tử hàn huyên một hồi liền nổi hứng muốn làm ván mạt chược, kéo một cái bàn lớn cùng mấy cái ghế từ trong nhà chính ra ngoài, túm thêm Dương Đông cùng ra chơi mạt chược, chỉ một lát sau vợ Phát Tử đến, sau đó thế chân Phát Tử chơi bài.

Đô Đô đã thức dậy, Trần Chính đi ôm Đô Đô, Dương Tịnh lên sàn, thay Trần Chính ngồi vào bàn.

Dương Đông nhận được một cuộc điện thoại từ xưởng nhập hàng, vì thế đem chỗ ngồi nhường cho Trần Kim Linh.

Cuối cùng trên bàn đổi thành ba nữ là vợ Phát Tử, Trần Kim Linh, Dương Tịnh và một nam là Đại Quân cùng ngồi chơi mạt chược.

Đại Quân thắng 4 ván liên tiếp, trước mặt là một đống tiền lớn thắng được.

Phát Tử sốt ruột không chịu được nữa, đứng ở đằng sau vợ chỉ đạo.

Trần Chính vừa bế Đô Đô vừa xem Dương Tịnh chơi.

Dương Đông tự giác mà đứng phía sau Trần Kim Linh.

Đại Quân tràn đầy khí thế nói: “ Được thôi, chấp cả vợ chồng các cậu, anh đây không sợ, nào, đến đây đi, nhắm mắt cũng có thể đánh thắng.”

“ Đại Quân, đợi đấy.” Phát Tử hăng hái nói: “ Vợ, ra nhị điều!”

Dương Tịnh quay đầu nhìn Trần Chính.

Trần Chính ôm Đô Đô cười nói: “ Сố lên, lột sạch cậu ta đến khi không còn đường về nhà mới thôi.”

Dương Tịnh cười xấu hổ.

Dương Đông im lặng đứng đằng sau Trần Kim Linh, sau ba bốn lần ra bài, thói quen của Trần Kim Linh là đánh bài mà chỉ nhìn bài của mình không nhìn bài của người khác lại tái phát.

“ Phỗng.” Dương Đông nói.

Trần Kim Linh rất tự nhiên làm theo đánh phỗng đôi.

Một lúc sau, Dương Đông lại nói: “ Đừng đánh coong.”

“ Đánh coong.” Trần Kim Linh nói.

“ Đánh coong sẽ thắng ít.”

“ Thắng ít cũng đánh.” Trần Kim Linh nói.

“ Được rồi, tùy em đánh.” Dương Đông nói.

Vừa nói xong thì trái tim cả hai đồng thời run lên, cuộc đối thoại này, cảnh tượng như vậy dường như đã từng xảy ra trước đây, hai người nói chuyện vô cùng tự nhiên nên người khác không nghe ra được ý tứ cùng tình cảm ở trong đó, nhưng trong lòng hai người họ thì vô cùng rõ ràng.

Đôi mắt Trần Kim Linh hơi cụp xuống.

Dương Đông cúi đầu không lên tiếng.

Dương Tịnh tinh ý nhìn ra sự khác thường.

Đại Quân vô tư không biết gì, cười nói: “ Ô, hết thẻ rồi, trong tay Kim Linh còn ba thẻ chín ô đúng chứ.”

“ Chắc là thế.” Trần Kim Linh nhẹ nhàng cười.

Đại Quân thì vui vẻ cười to.

Sau một hồi tụm lại chơi, Dương Tịnh chơi đến nghiện, mãi đến khi tàn cuộc, đếm lại tiền thì Dương Tịnh chính là người thua đậm nhất.

Dương Tịnh quay đầu nhìn Trần Chính.

Trần Chính vẫn đang bế Đô Đô, cười an ủi: “ Vợ anh giỏi lắm.”

Dương Tịnh: “……..”

Lúc này, Đinh Đinh Đang Đang đi chơi trở về.

Đinh Đinh hỏi: “ Mẹ đã đánh mạt chược sao ạ?”

Dương Tịnh vươn tay muốn ôm Đinh Đinh: “ Đồng chí Đinh Đinh, mau đến đây an ủi mẹ với, mẹ bị thua sạch tiền rồi.”

“ Mẹ thua hết rồi sao?”

Dương Tịnh ngồi xổm xuống, ghé vào đầu vai Đinh Đinh, thương tâm nói: “ Thua hết rồi.”

“ Vậy phải làm sao bây giờ?”

“ Đúng vậy, phải làm sao đây?”

“ Thua hết tiền cũng không sao, chúng ta kiếm lại là được, nhưng mà sau này mẹ đừng đánh mạt chược nữa, đánh thua tiền thì không tốt chút nào.”

“ Ừm, nghe lời con trai, sau này sẽ không chơi nữa, thua hết tiền đúng là đau lòng mà.”

“ Mẹ đừng đau lòng, không đánh mạt chược nữa thì sẽ không sao.” Đinh Đinh đưa tay vỗ vai an ủi Dương Tịnh.

“ Con trai mẹ thật tốt, mẹ yêu con.”

“ Con cũng yêu mẹ.”

Nhờ đồng chí Đinh Đinh an ủi mà tâm trạng Dương Tịnh tốt lên không ít, khi Uông Lệ Mẫn trở về thì cũng đã chạng vạng tối, vẻ mặt đầy phấn khởi cùng vui vẻ, nhìn là biết bà ấy thắng được không ít, không như Dương Tịnh bị thua sạch, tuy vậy, điều đó không làm ảnh hưởng đến không khí sum họp vui vẻ ăn tết của cả nhà.

Ngày 30 tết cứ thế trôi qua, nghênh đón một năm mới chính là mùng một tết, mùng hai tết là thời điểm Trần Chính và Dương Đông quay trở lại siêu thị sửa sang lại một số thứ, mùng ba tết thì Dương Tịnh và Trần Chính mang theo Đô Đô đi chúc tết họ hàng thân thích bên nhà Trần Chính, Đinh Đinh Đang Đang không đi cùng.

Dương Tịnh và Trần Chính cứ nghĩ ăn một bữa cơm là được. Không ngờ bên ngoại nhà Trần Chính đặc biệt nhiệt tình, giữ lại chơi mãi đến buổi chiều, khi thấy trời đã sắp tối, Trần Chính dùng chăn vải nhung bọc Đô Đô ôm vào lòng, chuẩn bị về nhà, bên trong chăn còn đặt thêm ngải thảo và cành đào chi mà họ hàng để vào, nói là xua đuổi tà ma.

Thời điểm Trần Chính và Dương Tịnh về đến nhà thì trời cũng đã tối.

Khi hai người bước vào trong sân liền nhìn thấy hai nhóc con Đinh Đinh Đang Đang đang ngồi trong phòng bếp ăn canh, tay nhỏ cầm cái muỗng, cái miệng nhỏ nhỏ từ từ húp canh.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận