Chương 106
Editor: Lão Đường
“ Bà…bà chủ.” Hạ Tiểu Lệ vội vàng đứng lên, lắp bắp nói.
Dương Tịnh nghiêm túc hỏi: “ Tiểu Lệ, có chuyện gì sao?”
“ Không, không có gì đâu ạ.” Hạ Tiểu Lệ lo lắng, vươn tay lau nhanh những giọt nước mắt.
“ Vậy tại sao…..công việc gặp vấn đề gì sao, hay là chuyện gia đình..?” Dương Tịnh hỏi.
Hạ Tiểu Lệ lắc đầu.
“ Thế….”
“ Không có gì đâu ạ.”
Thấy Hạ Tiểu Lệ không muốn nói, Dương Tịnh cũng không hỏi nữa, cô mỉm cười nói: “ Em cũng đừng suy nghĩ nhiều, đã tan làm rồi thì về nhà ngủ một giấc thật ngon lấy lại tinh thần, nhé!”
Hạ Tiểu Lệ nhìn Dương Tịnh bằng ánh mắt phức tạp.
Dương Tịnh hỏi: “ Sao vậy? Còn chuyện muốn nói với chị sao?”
Hạ Tiểu Lệ lắc đầu, sau đó nói: “ Không, không ạ. Vậy…bà chủ, em xin phép về trước.”
“ Được rồi, em về đi, đi đường chú ý an toàn.”
“ Vâng, cảm ơn bà chủ.” Hạ Tiểu Lệ nói xong liền cúi đầu dọn dẹp bàn làm việc, sau đó cầm lấy túi xách, quay đầu rời khỏi văn phòng.
Dương Tịnh nhìn theo, cô cũng không nghĩ quá nhiều, đến bàn làm việc cầm lấy hóa đơn, sau đó quay người khóa cửa phòng tài vụ. Cô tìm được Trần Chính rồi cùng anh trở về nhà.
Còn chưa đến nhà, ở phía xa xa đã nhìn thấy nhóc con mập mập Trần Đô Đô đang chạy lon ton trên đường lớn cười khanh khách, cậu nhóc đang chơi trò diều hâu bắt gà cùng mấy đứa trẻ lớn hơn mình rất nhiều, cậu là cái đuôi gà và đang bị diều hâu đuổi bắt, ‘rầm’ một cái ngã té lăn ra đất, đến Dương Tịnh còn cảm thấy đau, ấy vậy mà nhóc con vẫn hồn nhiên đứng dậy một cách linh hoạt bằng đôi chân ngắn của mình, nhỏ nhất béo nhất chạy chậm nhất, thế nhưng vẫn không để cho diều hâu bắt được, khuôn mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi cùng bụi bẩn.
Dương Tịnh lắc đầu ngao ngán.
Trần Chính mỉm cười.
“ Nhóc Đô Đô chỉ thích chơi với mấy đứa lớn hơn mình thôi.” Dương Tịnh nói.
“ Trẻ con mà, sau này lớn lên sẽ biết lựa bạn cùng tuổi mà chơi.” Trần Chính nói.
Hai người còn chưa vào sân, đã thấy Đang Đang chạy nhanh ra ngoài hô to: “ Đô Đô, Đô Đô, bà nội gọi em này.”
Đô Đô vẫn như cũ vui tươi hớn hở chạy đùa cùng bạn bè.
“ Đô Đô.” Đang Đang lại gọi, sau đó đuổi theo nhóc con ham chơi.
Sau khi đã chơi chán trò diều hâu bắt gà, bọn trẻ ai về nhà nấy, Đô Đô vẫn chưa chơi đã, bước chân ngắn cũn liền đuổi theo hai đứa bé lớn nhất trong đám đi chơi, Đang Đang chạy đến giữ chặt: “ Nhóc Đô Đô, em lại định chạy đi đâu?”
“ Đi chơi.” Đô Đô trả lời dứt khoát.
“ Còn đi chơi? Nhìn mình xem, cả người bẩn hết rồi đây này!” Đang Đang dang tay cản đường Đô Đô, vươn bàn tay trắng nõn lau khuôn mặt béo tròn đầy mồ hôi của em trai.
“ Chị, muốn đi chơi, muốn đi chơi cơ.” Đô Đô ôm cánh tay của Đang Đang, khuôn mặt bánh bao ngẩng lên nhìn chị gái.
“ Thế có ăn cơm không?”
“ Ăn ạ.”
“ Không chịu về nhà ăn cơm mà còn đòi chạy đi đâu? Đến nhà người khác ăn hay sao? Lỡ lạc đường thì làm sao?” Đang Đang nắm lấy tay Đô Đô, vừa kéo đi vừa nói: “ Đi thôi, đi về cùng chị, anh và bà nội đang đợi chúng ta về ăn cơm, bà nội còn nấu nước lê chưng đường cho em đấy!”
“ Táo.”
“ Không phải táo, là lê, lê và đường phèn, uống vào sẽ không ho nữa.”
“ Táo.”
“ Là quả lê!”
“ Táo.”
“ Ngốc quá, hôm kia mới ăn mà quên rồi!” Đang Đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đô Đô cùng đi vào sân.
“ Quên quên mất.”
“ Vậy em còn nhớ cái gì!”
“ Không, nhớ!”
Trần Chính và Dương Tịnh nhìn hai đứa nhỏ từ xa, một cao một thấp, cả hai đều mũm mĩm, dắt tay nhau bước từng bước vào sân, hai vợ chồng nhìn nhau rồi mỉm cười đi vào trong sân, cùng bọn trẻ chơi đùa một lúc thì trời cũng đã chập tối.
Vài ngày trước, Uông Lệ Mẫn bị cảm lạnh, bệnh cứ kéo dài liên miên mấy ngày không hết, Trần Chính và Dương Tịnh nhân cơ hội tách cho Đinh Đinh Đang Đang ngủ phòng riêng của mình, Đô Đô cũng đi theo đòi ngủ cùng anh trai chị gái.
Trần Chính đã chọn hai phòng trên tầng hai, đập bức tường ngăn giữa đi, sau đó lắp thêm một cánh cửa nhỏ thông giữa hai phòng, từ đó ba đứa nhỏ có thể sống riêng độc lập, thuận tiện để Dương Tịnh và Trần Chính chăm sóc, đồng thời cũng để cho Uông Lệ Mẫn nghỉ ngơi nhiều hơn. Căn phòng được Dương Tịnh trang trí vô cùng đáng yêu, ba đứa nhỏ rất thích căn phòng mới này của mình.
Sau bữa tối, Dương Tịnh và Trần Chính cùng ba đứa nhỏ nhà mình đến căn phòng mới đọc sách rồi cười đùa. Sau đó mới quay về phòng mình, hai người tự nhiên thảo luận với nhau về vấn đề công việc, Dương Tịnh đang nói thì chợt nhớ đến chuyện của Hạ Tiểu Lệ nên kể cho anh nghe.
“ Hạ Tiểu Lệ sao lại vậy?” Trần Chính hỏi.
“ Anh có ấn tượng về cô ấy?” Dương Tịnh hỏi.
“ Một chút.”
“ Có phải trông nhỏ nhắn xinh xắn? Đôi mắt tròn tròn đáng yêu, dễ thương lắm đúng không?”
“ Ừm.”
“ Chắc anh thích lắm nhỉ?” Dương Tịnh hỏi.
Trần Chính lập tức đen mặt, quay phắt sang nhìn Dương Tịnh.
Dương Tịnh vội nói: “ Em đùa thôi!”
“ Sao lại đem chuyện này ra đùa, em quên anh từng nói gì rồi sao?”
“ Nói gì cơ?”
“ Giỏi lắm, được rồi chúng ta lên giường nói chuyện, không thì ngay tại đây cũng được? Anh nhắc lại một chút cho em nhớ, hửm!” Trần Chính ghé sát vào người Dương Tịnh, Dương Tịnh vội vàng xin tha, nhưng vẫn bị Trần Chính ôm lên đùi, hỏi có phải do anh dạo này bận rộn nhiều việc, bỏ bê cô quá, cho nên cô mới nghĩ linh tinh, nghĩ anh để ý đến người con gái khác, Dương Tịnh đầu đầy hắc tuyến, cô thật sự chỉ là nói đùa một chút trêu chọc anh mà thôi.
Sự thật là sau khi Dương Tịnh sinh Đô Đô, Trần Chính càng yêu thương chăm chút cô nhiều hơn.
Lúc này, Dương Tịnh ôm cổ anh cười nói: “ Cảm ơn anh đã yêu em, nhưng điều em định nói không phải là cái đấy.”
“ Có chuyện gì sao?”
“ Là chuyện của anh trai em và Hạ Tiểu Lệ, anh không phát hiện ra là cô ấy rất để ý anh trai em sao? Bình thường cũng hay quan tâm nữa.”
Trần Chính nhướng mày suy nghĩ gì đó.
“ Sao thế?” Dương Tịnh hỏi.
“ Anh lại nghĩ là giữa họ không có gì cả.”
“ Tại sao chứ? Anh cảm thấy anh trai em không vừa mắt cô ấy à?”
Trần Chính nhìn thẳng Dương Tịnh, như thể muốn nói ngược lại mới đúng.
Dương Tịnh có chút không vui, lập tức bênh vực Dương Đông, nói: “ Tiểu Lệ không để anh trai em vào mắt? Làm sao có thể, dù gì anh Dương Đông cũng là một trong ba người có chức vụ quan trọng của siêu thị Đinh Đang, bây giờ anh ấy rất chăm chỉ học tập, tương lai còn có thể vào đại học, những điều đó chẳng phải rất tốt hay sao!”
Trần Chính mặt không đổi sắc, nói: “ Gia thế của Hạ Tiểu Lệ không hề đơn giản, em không biết chuyện này sao?”
Dương Tịnh hơi bất ngờ khi nghe anh nói xong.
“ Em quên là phó lãnh đạo của thành phố Nam Châu họ gì rồi à?”
“ Hạ?”
“ Đúng vậy.”
Dương Tịnh kinh ngạc hỏi tiếp: “ Có quan hệ với Hạ Tiểu Lệ?”
“ Hạ Tiểu Lệ theo họ mẹ, phó lãnh đạo là cậu ruột của cô ấy, việc mua đất lần này của chúng ta thuận lợi như vậy, một phần cũng nhờ công của Hạ Tiểu Lệ.” Trần Chính nói rằng, kinh doanh không chỉ đơn giản chỉ là kinh doanh, đặc biệt là khi bạn muốn làm ăn lớn. Nếu đã đi trên con đường này ắt sẽ phải gặp vài chuyện trái ý một số người, mà điều này là điều không thể tránh khỏi, nhưng Trần Chính không sợ chuyện này, dù sao anh cũng từng làm cảnh sát nhiều năm, danh tiếng trong ngoài cũng có một chút, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến siêu thị Đinh Đang vững vàng được như ngày hôm nay.
Nhưng lần này, siêu thị Đinh Đang gặp phải một số trở ngại khi muốn mở rộng chi nhánh, Trần Chính trong một khoảng thời gian đã rất cố gắng dùng mọi cách để giải quyết vấn đề, có chút quá sức, nhưng không phải là không thể làm gì, trong lúc anh đang suy tính bước tiếp theo sẽ làm thế nào, thì tình cờ gặp mặt phó lãnh đạo thành phố Nam Châu, lúc ấy phó lãnh đạo còn hết lời khen ngợi Trần Chính đã mở ra một cảnh tượng mới cho bộ mặt của thành phố Nam Châu, cuối cùng ông còn hy vọng vợ của Trần Chính có thể dẫn dắt, chỉ dạy nhiều hơn cho cô cháu gái yêu quý của ông.
Mãi sau đó, Trần Chính mới gặp Hạ Tiểu Lệ để hỏi tình hình, từ đó mới biết được sự thật.
Dương Tịnh cũng ngẩn ra.
Trần Chính nói: “ Điều kiện Hạ Tiểu Lệ cũng tốt, bố mẹ đều là giáo sư. Bản thân thì tốt nghiệp trường trung học kỹ thuật được hai năm. Sinh ra trong gia đình gia giáo có điều kiện, lại biết nỗ lực làm việc, còn có một người cậu làm lãnh đạo. Anh đoán hẳn là người nhà sẽ không đồng ý chuyện của cô ấy và anh Dương Đông, còn em, em nghĩ sao?”
“ Sao chuyện này lại như vậy? Thà rằng cô ấy chỉ là một cô gái bình thường còn hơn.” Dương Tịnh ôm cổ Trần Chính, vừa nói vừa thở dài: “ Sao số anh trai lại khổ thế.”
Mà lúc này, Dương Đông đang cầm một cuốn sách trên tay đi ra khỏi hiệu sách Tân Hoa Xã, trời đã xế chiều, thành phố bắt đầu rực rỡ ánh đèn, khi vừa bước ra khỏi hiệu sách, anh nghe thấy một giọng nói nhỏ như muỗi vang lên: “ Dương Đông.”
Dương Đông quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng Hạ Tiểu Lệ đứng trong bóng tối, anh khẽ nhíu mày: “ Sao em lại ở đây?”
Hạ Tiểu Lệ im re không đáp.
Dương Đông đi về phía đường lớn.
Hạ Tiểu Lệ vội bước theo sau.
Dương Đông đi được một hồi, Hạ Tiểu Lệ vẫn lẽo đẽo bám theo, Dương Đông thở dài, thả chậm bước chân, nói: “ Chẳng phải tôi đã nói rõ với em rồi sao?”
“ Anh đã từng kết hôn cũng không sao.” Hạ Tiểu Lệ nói.
“ Người nhà em sẽ phản đối.”
“ Em thuyết phục là được mà.”
“ Hạ Tiểu Lệ, em là một cô gái tốt, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn năng lực có năng lực, gia cảnh lại không phải tầm thường, đừng coi trọng tôi đến vậy, tôi chẳng có gì tốt đẹp hết.”
“ Em cảm thấy anh rất tốt.”
“ Không tốt.”
“ Em nói tốt mà.”
“ Hạ Tiểu Lệ, nhìn xem có cô gái nào như cô suốt ngày quấn lấy một tên đàn ông, không biết ngượng sao?” Dương Đông hung hăng mà nói một câu khó nghe.
Hạ Tiểu Lệ sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dương Đông.
Dương Đông quay đầu sang một bên.
Hạ Tiểu Lệ đỏ mắt bật khóc, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Bây giờ trời cũng đã tối, Dương Đông đi được vài bước thì lòng có chút lo lắng, sau đó thở dài, xoay người đi theo Hạ Tiểu Lệ từ xa, nhìn thấy Hạ Tiểu Lệ vừa đi vừa khóc, bả vai cứ run run mãi, khóc rất đau lòng, trong lòng anh nhất thời cảm thấy buồn bực, mãi đến khi Hạ Tiểu Lệ về đến nhà và nhìn mẹ cô ấy ra đón thì Dương Đông mới quay người trở về nhà mình.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Chính bị nhóc béo Đô Đô leo trèo trên đầu làm cho thức giấc, nhóc con mỗi ngày đều có một thói quen chính là đi đánh thức bố mẹ vào mỗi buổi sáng, trên người còn mặc bộ quần áo ngủ, nhanh nhẹn tìm một chiếc ghế nhỏ sau đó đặt trước giường, thuần thục trèo lên trên giường rồi chui vào ổ chăn ấm của bố mẹ, tiếp tục ngủ nướng thêm một giấc nữa.
“ Đô Đô.” Trần Chính giọng khàn khàn mơ hồ gọi một tiếng.
“ Ba ba.” Đô Đô chui vào lòng Trần Chính, miệng lẩm bẩm nói: “ Nước tiểu.”
Tối hôm qua Trần Chính ngủ trễ, cảm thấy hơi mệt, ôm ôm Đô Đô dỗ dành: “ Ngủ đi.”
Mãi đến khi một nhà ba người tỉnh lại thì chiếc quần của Trần Chính đã ướt một mảng lớn.
Dương Tịnh sững lại.
Trần Chính cúi đầu nhìn xem.
Dương Tịnh nói: “ Chuyện gì vậy?”
Trần Chính nhìn về phía Đô Đô, cậu nhóc béo vẫn đang ngủ ngon lành, phát hiện dưới quần đã ướt đẫm.
Đúng lúc này, Đinh Đinh mang vẻ mặt rối rắm đi vào, tay nhỏ kéo kéo ống quần rồi nói: “ Mẹ, mẹ nhìn này, em trai lại tè dầm lên quần của con.”
Đang Đang cũng chạy tới, nói: “ Trên giường anh trai toàn là nước tiểu của Đô Đô, một mảng thật lớn.”
Cuối cùng Đô Đô cũng chịu tỉnh giấc, tay nhỏ giơ lên chỉ vào Trần Chính, nói: “ Ba ba, nước tiểu…..”
Trần Chính túm lấy cậu nhóc, kéo chiếc quần xuống, đưa tay đánh vào mông nhỏ mấy cái: “ Lại tè dầm ướt giường của anh con, đã vậy còn chạy sang đây, một lời cũng không nói, anh trai mà cảm lạnh thì làm thế nào? Hả?”
Dạy dỗ Đô Đô xong, Trần Chính đứng dậy tìm quần áo thay cho Đinh Đinh.
Đô Đô ghé vào lòng Dương Tịnh, ấm ức khóc: “ Ba ba, ba ba đánh con.”
“ Tại sao ba ba đánh con?” Dương Tịnh bế cậu nhóc đặt lên giường, sau đó tìm quần áo để cậu nhóc thay.
“ Tè dầm, hức hức, con.”
“ Lỗi không phải là tại con tè dầm, lỗi ở đây là khi con tè dầm làm ướt giường của anh trai, sau đó còn bỏ chạy. Tuy là ngày nào con cũng đến phòng bố mẹ, nhưng chuyện tè dầm thì cũng phải nói cho bố mẹ biết, không được im lặng như thế, phải không nào!”
“ Con nói!” Đô Đô rất bất bình lên tiếng.
“ Hửm?”
“ Con nói! Ba ba!” Đô Đô dùng tay nhỏ của mình, dùng sức nắm lấy bình sữa trên giường ném xuống đất, khuôn mặt vô cùng ấm ức nhìn Dương Tịnh.
Dương Tịnh cũng nhìn cậu nhóc.
Nhóc con có vẻ tức giận lắm rồi, lắc đầu sang một bên không thèm nhìn mẹ nữa.
Dương Tịnh ngẫm nghĩ một lát, sau đó cười hỏi: “ Bảo bối, con có nói với ba ba là mình tè dầm rồi đúng không?”
“ Dạ.”
“ Sau đó ba ba buồn ngủ quá nên mặc kệ, rồi con cũng đi ngủ luôn?”
“ Dạ, ba ba, ôm.”
“ Rồi ba ba ôm con ngủ?”
“ Dạ.” Đô Đô gật đầu khẳng định.
Sau khi Dương Tịnh biết được chân tướng sự việc, liền ôm Đô Đô đi tìm Trần Chính đòi lại công đạo cho cậu nhóc: “ Ba ba, con trai của chúng ta đã nói chuyện mình tè dầm cho ba ba, nhưng lại bị ba ba đánh mông, thật là oan uổng.”
“ Ừmm.” Tiểu gia hỏa phối hợp gật đầu.
Dương Tịnh đem câu chuyện kể lại lần nữa, sau đó nói cho Trần Chính nghe, Trần Chính cũng mơ mơ hồ hồ nhớ là Đô Đô có nói nước tiểu, đúng thật là oan ức cho cậu nhóc, vì thế thành thật nhận lỗi, xin lỗi Đô Đô, Đô Đô không còn giận nữa mà ôm Trần Chính vui cười hớn hở.
Trần Chính ôm Đô Đô xuống dưới lầu, trên đường đi còn nói chuyện với con trai: “ Anh trai chị gái là anh trai chị gái của con, không phải người ngoài, cả hai đều thương con rất nhiều, con cũng phải thương anh chị của mình.”
“ Dạ.”
“ Không được bắt nạt anh chị.”
“ Con, bắt nạt.”
“ Không được bắt nạt, phải biết thương yêu anh chị, nhớ không!”
“ Dạ.”
“ Bảo vệ chị gái.”
“ Bảo vệ, bảo vệ, anh trai.”
“ Đúng vậy.”
“ Tuy là bây giờ con không thế hiểu hết những gì bố đang nói, nhưng bố biết rằng điều này sẽ có tác dụng đến tiềm thức sâu trong con. Bố hy vọng con trai của bố sẽ là một người mạnh mẽ, kiên cường, lớn lên sẽ trở thành một nam tử hán thấu tình đạt lý, một người đàn ông thông minh và sống vì lẽ phải.” Trần Chính nói.
“ Dạ.”
“ Dạ cái gì? Con nghe có hiểu được không?” Trần Chính buồn cười nói.
“ Đô Đô.” Lúc này, ở dưới lầu truyền đến giọng nói của Trần Kim Linh, Trần Chính cúi đầu liền nhìn thấy, là vợ chồng Trần Kim Linh đến chơi, trên mặt cả hai đều mang nét hạnh phúc rạng rỡ, cùng nhau lên tiếng: “ Anh.”
Trần Chính cười nghênh đón.
“ Nhóc Đô Đô, lại đây, lại đây cô ôm cái nào, cô nhớ nhóc béo quá đi.” Trần Kim Linh dang tay đợi Đô Đô.
Đô Đô cúi người để Trần Kim Linh ôm lấy mình.
Trần Kim Linh một tay đỡ thân thể mập mạp của Đô Đô, một tay vỗ vỗ mông cậu nhóc, nói: “ Ai da, tiểu Đô Đô hình như lại béo lên rồi, mông nhỏ toàn thịt là thịt thôi.”
“ Không béo, ba ba, đánh sưng.”
“ Sao cơ?” Trần Kim Linh hỏi.
Đô Đô thẳng thắn nói: “ Mông nhỏ, ba ba, đánh sưng.”
Dương Tịnh dắt Đinh Đinh Đang Đang từ trên lầu xuống thì nghe được Đô Đô nói, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Đang Đang giải thích: “ Em trai muốn nói là em trai không phải ăn nhiều mà béo, mông nhỏ có thịt là do ba ba đánh sưng.”
Vợ chồng Trần Kim Linh lập tức cười xòa.
Trần Chính hơi xấu hổ.
Sau khi cả nhà ăn sáng xong, Trần Chính và Dương Tịnh mời vợ chồng Trần Kim Linh ở lại cùng ăn cơm trưa và cơm tối, sau đó hai người tiếp tục bận rộn công việc ở thành phố Nam Châu.
Bởi vì đang là cuối tháng, nơi bận rộn nhất không đâu khác chính là phòng tài vụ.
Dương Tịnh bận, Hạ Tiểu Lệ cũng bận, mấy ngày nay Dương Tịnh đều phải làm việc đến tận đêm muộn, Hạ Tiểu Lệ cũng không ngoại lệ, bố mẹ Hạ Tiểu Lệ lo lắng con gái đi làm về muộn nguy hiểm, vì thế luôn đến tận nơi đón con về nhà.
Dương Tịnh mỗi lần nhìn thấy cảnh này trong lòng đều cảm khái, bố mẹ Hạ Tiểu Lệ thật sự rất yêu thương con mình, không hề có tư tưởng trọng nam khinh nữ, bố mẹ tốt như vậy làm sao có thể chấp nhận chuyện con gái mình lấy người đã qua một đời vợ, đặc biệt ở thời đại này còn rất xem trọng bằng cấp và tất nhiên phải môn đăng hộ đối, vì vậy Dương Tịnh cũng dần xua tan suy nghĩ trong đầu rằng Dương Đông và Hạ Tiểu Lệ có thể đến với nhau.
Sau khoảng thời gian bận rộn chính là lúc phát lương, hai năm trôi qua tiền lương tăng lên không ít, Dương Tịnh còn nhớ thời điểm mình vừa xuyên đến nơi này, 50 đồng một tháng đã được xem là cao, ấy vậy mà bây giờ lương tối thiểu đã là 80 đồng một tháng. Tuy là thế nhưng siêu thị Đinh Đang vẫn kiếm được kha khá, tháng sau nhiều hơn tháng trước, thời gian cứ thế mà trôi.
Dương Tịnh cũng nhận tiền lương của tháng này, nhận cả phần lương của Trần Chính. Cô định mua một chút quà cho Dương Đông, Uông Lệ Mẫn, Trần Chính, Trần Kim Linh và ba đứa nhỏ nhà mình, vừa ra khỏi cửa siêu thị thì nhìn thấy Dương Đông.
“ Anh hai.”
Dương Đông mỉm cười đi tới.
Dương Tịnh nhìn anh trai mình một cái, trong lòng thầm cảm thán, đọc sách thật tốt, không chỉ khiến cho người ta thay đổi trong tư tưởng mà khí chất cũng thay đổi hẳn, đã bao lâu rồi nhỉ? Dương Đông rõ ràng thay đổi rất nhiều so với trước đây, sự trầm ổn cùng phong thái tự tin toát ra từ anh, hơn nữa Dương Đông còn rất đẹp trai, quần áo cô mua cho anh thực sự rất hợp, cô thầm nghĩ sẽ tiếp tục mua quần áo cho Dương Đông, bây giờ trông Dương Đông vô cùng thu hút.
“ Tịnh Tịnh, em về sao?” Dương Đông hỏi.
“ Vẫn chưa, em định đi dạo phố mua thêm một chút đồ cho Trần Chính và mấy đứa nhỏ.” Dương Tịnh đáp lại.
“ Đừng mua cho anh, em mua cho anh nhiều quần áo như vậy, anh đều mặc chưa hết.”
Dương Tịnh cười nói: “ Em biết rồi, à đúng rồi, anh, hôm nay bọn em phát lương, anh nhớ đến chỗ Hạ Tiểu Lệ để nhận lương nhé.”
“ Sao em không nhận giúp anh luôn.”
“ Phải đến ký tên.”
Dương Đông không nói gì nữa.
Dương Tịnh vẫy vẫy tay chào Dương Đông, sau đó rời đi.
Dương Đông ở trong phòng làm việc của mình một hồi lâu, mãi đến chiều mới đi, thầm nghĩ ngày mai rồi nhận. Sau đó trực tiếp về nhà, vừa về đến nhà liền đi vào bếp, mở bếp gas, mở tủ lục lấy một ít rau củ quả, sau đó rửa sạch, cắt hành và gừng, cho vào chảo dầu nóng, đổ rau củ vào chảo xào qua vài lần, trụng lại mì, sau khi nấu xong thì vớ tay lấy một chiếc bát trắng bằng sứ cho tất cả vào, bưng bát mì ra khỏi bếp, đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, anh còn tưởng là Dương Tịnh hoặc Trần Chính đến tìm, không ngờ khi vừa mở cửa ra liền trông thấy Hạ Tiểu Lệ.
Dương Đông tay bưng bát mì nhìn cô gái với vẻ mặt sửng sốt, sau đó nhanh chóng quay trở vào đặt bát mì lên bàn gỗ, Hạ Tiểu Lệ cũng rảo bước đi theo sau, cô gái vừa đi đưa mắt quan sát khắp căn phòng, có vẻ căn phòng này đã được sửa sang lại, chắc là Dương Tịnh đã giúp anh trang trí lại phòng, nhưng căn phòng bây giờ có chút loạn, chiếc ghế gỗ trong phòng khách, bên trên là quần áo, chăn, sách báo vứt lung tung, có chút lộn xộn.
“ Sao em lại đến đây?” Dương Đông lấy khăn vừa lau tay vừa hỏi.
“ Hôm nay là ngày phát lương, em không thấy anh đến nhận nên em mang đến đây đưa cho anh.” Hạ Tiểu Lệ nói.
“ À, cảm ơn.”
“ Không có gì ạ.” Hạ Tiểu Lệ đưa hai trăm đồng cho Dương Đông, nhắc anh ký tên, sau đó cất bảng lương vào trong túi, xoay người rời đi.
Dương Đông nhìn trời thấy cũng đã muộn, Hạ Tiểu Lệ còn là con gái, đi một mình vào ban đêm như thế rất nguy hiểm, vì thế vội vớ lấy chiếc áo khoác, định sẽ đi theo sau cô như lần trước, nhìn thấy cô về đến nhà.
Đang đi theo phía sau thì thấy Hạ Tiểu Lệ đột ngột rẽ vào một căn hẻm nhỏ, rẽ vào rất nhanh, không biết là bị kéo vào hay là cố ý đi nhanh như vậy?
Trong lòng Dương Đông có hơi lộp độp, bước chân cũng gấp gáp hơn bình thường, trong nháy mắt vừa rẽ vào ngõ liền bị một bàn tay nắm lấy, là Hạ Tiểu Lệ.
“ Sự thật là anh cũng có cảm giác với em đúng chứ?”
“ Em…….” Dương Đông vội muốn thoát khỏi bàn tay cô nhưng lại bị cô gái nắm chặt hơn: “ Trai chưa vợ, gái chưa chồng, chúng ta cũng không làm chuyện gì kinh thiên động địa, từ nhỏ cậu em đã dạy rằng, nếu đã thích cái gì thì phải nỗ lực tranh lấy, cho dù có thất bại đi nữa thì cũng phải thử, bởi vì bản thân đã cố gắng hết sức mình thì chẳng có gì phải hổ thẹn, giống như việc mặc dù em không thể đỗ vào trường Đại học mình mong muốn, nhưng bản thân em đã thật sự đặt hết tâm trí của mình vào nó, cho nên em không hối hận gì cả, chính vì thế việc em hết mình theo đuổi anh, em không hề cảm thấy có gì đáng hổ thẹn hết.”
Trong màn đêm, Dương Đông nhìn vào mắt Hạ Tiểu Lệ, đôi mắt cô gái sáng ngời như ánh trăng, làn da trắng trẻo mịn màng như tuyết, đây chính là đặc trưng của tuổi trẻ, anh nói: “ Em còn nhỏ, có nhiều chuyện em không thể hiểu hết được, tôi là đàn ông đã từng ly hôn, không có gì tốt cả.”
“ Nhìn bề ngoài trông em còn nhỏ nhưng thực sự em đã 25 tuổi rồi, còn lớn hơn so với bà chủ nữa, không có chuyện em không hiểu, em cảm thấy anh rất tốt.”
Dương Đông sững người nhìn cô, một lúc sau mới lên tiếng: “ Trước tiên chúng ta bình tĩnh đã.”
“ Anh không từ chối em đúng không?”
Dương Đông thở dài.
Hạ Tiểu Lệ vui vẻ.
“ Đi thôi, tôi đưa em về.” Dương Đông nói.
Đây là lần đầu tiên hai người đi gần nhau chứ không còn đi cách xa như lúc trước.
Cùng lúc đó, Dương Tịnh đang cho cả nhà xem quà mà mình đã mua.
“ Dương Tịnh, sao mua nhiều thế con?” Uông Lệ Mẫn nói.
Đinh Đinh tiếp lời: “ Bà nội, mẹ con rất thích mua sắm, rất rất thích mua sắm.”
Dương Tịnh hôn chụt lên khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh, nói: “ Con trai thật hiểu mẹ mà.”
Uông Lệ Mẫn thấy Dương Tịnh mua nhiều đồ đạc như vậy không khỏi cảm thấy đau lòng, bà biết hôm nay là ngày Dương Tịnh lãnh lương, bình thường sợ bà nghĩ nhiều nên Dương Tịnh toàn lén mua về, nhưng Uông Lệ Mẫn cảm thấy tiêu tiền như vậy không được, mua quá tay, còn định nói tiếp thì bị Trần Kim Linh kéo tay đưa mắt ra dấu, nhỏ giọng nói: “ Mẹ, chị dâu kiếm được nhiều tiền, thỉnh thoảng mua thế này cũng đâu có sao.”
“ Nhưng dù sao cũng phải giữ chút tiền tiết kiệm.”
“ Có tiền tiết kiệm ạ.” Trần Chính lúc này cũng lên tiếng.
“ Như thế cũng không thể tiêu xài hoang phí được, con xem Đô Đô lớn rất nhanh, ngày nào con bé cũng mua quần áo cho Đô Đô, mua nhiều như thế lãng phí quá, để Đô Đô mặc lại quần áo cũng Đinh Đinh Đang Đang không phải là được rồi sao.”
Trần Kim Linh hỏi: “ Còn phải xem Đô Đô nhà ta có đồng ý không đã.”
Trần Chính sờ sờ mũi nói: “ Mẹ còn nói vợ con, mẹ cũng thường xuyên mua quần áo cho Đinh Đinh Đang Đang còn gì.”
Uông Lệ Mẫn lập tức không còn đường phản bác, quả thật là bản thân bà cũng yêu thích mua sắm, đúng vậy! Đều là người một nhà, thích mua thì mua, gia đình vui vẻ hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
“ Mẹ, mẹ xem chiếc áo khoác này đẹp không?” Dương Tịnh liền lấy ra chiếc áo khoác màu tím đậm đưa cho Uông Lệ Mẫn.
“ Mua cho mẹ?”
“ Vâng ạ.”
“ Trời ơi, lãng phí quá, lãng phí quá.” Uông Lệ Mẫn vừa nói vừa ngắm nghía chiếc áo mới của mình.
“ Rất hợp với mẹ đó.” Trần Kim Linh và Trần Chính nhanh chóng góp lời.
Uông Lệ Mẫn cười tít mắt.
Khi người lớn còn đang thử quần áo thì mấy nhóc tì cũng bận rộn không kém.
“ Của em, của em, của em.” Đô Đô nhìn thấy quần áo đẹp là đều ôm chặt vào trong ngực không chịu buông: “ Là mẹ mua cho em.”
Đinh Đinh Đang Đang an tĩnh nhìn Đô Đô ôm đống quần áo kia, vừa đi được vài bước lại té ngã, sau đó lại tự bò dậy, tiếp tục ôm đống quần áo đi vào căn phòng nhỏ của cả ba, chỉ trong chốc lát thì thấy chạy ra ngoài, tay cầm theo chiếc váy hoa, nói: “ Chị, cái này của chị!”
Thấy Đang Đang không nhúc nhích, Đô Đô liền ném chiếc váy lên giường chị.
Một lát sau lại thấy cậu nhóc xách theo một chiếc áo to hơn hẳn một cái đầu, nói: “ Anh, của anh!”
Đinh Đinh cũng không nhúc nhích, Đô Đô lại đem quần áo ném lên giường anh trai, mãi đến khi đã phân chia đúng quần áo thì cậu nhóc mới phát hiện ra hình như bản thân không có đồ, đứng trước cửa oa oa gọi lớn: “ Mẹ!”
Đinh Đinh Đang Đang che vội hai lỗ tai.
“ Sao thế! Gọi mẹ có chuyện gì?” Dương Tịnh quay sang hỏi.
“ Oa a a a..” Đô Đô dùng hai tay che mắt, nước mắt nhanh chóng đọng khóe mi, anh chị đều có quần áo đẹp, tại sao cậu lại không có, bảo bảo không vui, bảo bảo muốn khóc.
“ Quần áo của em ở đằng kia kìa!” Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau chỉ tay về một phía.
Nước mắt lập tức ngừng rơi, chớp chớp đôi mắt đen láy, tựa như những giọt nước mắt ban nãy không hề tồn tại, nhìn anh trai, hỏi: “ Ở đâu?”
“ Kia kìa!”
Khi nhìn thấy một chiếc túi lớn phình to, Đô Đô lập tức cười rộ lên, lắc lư mà đi về hướng chiếc túi, ôm chầm lấy: “ Của em, của em!” Sau đó vui vẻ kéo túi vào trong phòng mình, Đinh Đinh Đang Đang cũng hào hứng bắt đầu thử quần áo mới.
Đô Đô lôi quần áo của mình ra, muốn mặc vào nhưng không thể mặc, vì thế chỉ biết đứng nhìn anh chị mặc quần áo đẹp, thật là đẹp, cậu nhóc không chịu thua, lắc lư đi đến chỗ Đang Đang: “ Chị ơi, mặc.”
“ Tự em mặc đi.”
Đô Đô đi tới trước mặt Đinh Đinh: “ Anh, mặc.”
“ Anh bận rồi, em tự mình mặc.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!