" Dương Hoài Đào? Là bố của Dương Tịnh và Dương Đông sao?" Lý chủ nhiệm hỏi.
" Đúng vậy."
" Dương Hoài Đào....." Lý chủ nhiệm tự lẩm bẩm một mình, sau đó nói: " Trần Chính, đợi dì suy nghĩ một lát."
" Được, dì hai cứ từ từ nghĩ, không vội." Ngón tay thon dài của Trần Chính xoay xoay điếu thuốc trong tay, kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau Lý chủ nhiệm mới mở miệng: " Dì nhớ ra rồi, đúng là có."
" Ai?" Trần Chính tức khắc hỏi ngay.
" Nhà mẹ đẻ của vợ trước Dương Hoài Đào chính là ở thôn Hồng."
" Vợ trước?" Trần Chính hỏi, Dương Hoài Đào thì ra đã hai đời vợ.
" Vợ trước chính là mẹ ruột của Dương Tịnh và Dương Đông." Lý chủ nhiệm nói.
" Còn Hàn Thục Cầm...."
" Hàn Thục Cầm là mẹ kế của hai anh em họ."
Hàn Thục Cầm là mẹ kế... Chẳng trách lại đối xử với Dương Tịnh với Đinh Đinh Đang Đang khắc nghiệt như vậy.
Lý chủ nhiệm lại nói: " Hàn Thục Cầm là mẹ kế của Dương Tịnh và Dương Đông, còn là cô của Tôn Đại Hồng, năm đó gia cảnh của nhà họ Dương không tồi, Hàn Thục Cầm thấy Dương Đông lớn lên đẹp trai, lại có thể chịu khổ có thể kiếm tiền, nên đem Tôn Đại Hồng gả cho Dương Đông. Lần trước dì không nói với cháu, cho nên bây giờ đã hiểu tại sao Hàn Thục Cầm lại lo lắng cho con dâu mà không lo lắng cho con gái chưa?"
Trần Chính ừm một tiếng, ngược lại hỏi: " Vậy mấy người thân ở thôn Hồng có còn liên lạc gì với nhà họ Dương không?
" Liên lạc gì nữa, cháu quên 4-5 năm trước thôn Hồng lũ lụt lớn như vậy, hủy hoại không biết bao nhiêu ngôi nhà, đã chết không biết bao nhiêu người, cháu còn bị thương lúc tiếp tế, không nhớ à? Khi đó thân thích nhà Dương Tịnh cũng không biết ra sao."
" Chẳng lẽ không còn một ai sao?"
" Chắc vậy, dù sao dì cũng không quen biết nhiều người ở đó."
Trần Chính nghe xong trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: " Được rồi, dì hai, cháu biết rồi, quấy rầy dì nghỉ ngơi."
Lý chủ nhiệm cười rộ lên nói: " Nói cái gì mà khách khí vậy hả, đừng cho là dì và mẹ cháu không cùng họ liền không được xem là chị em, một người theo họ mẹ một người theo họ cha, nhưng rất thân thiết đấy biết chưa."
Trần Chính cười: " Phải, phải, dì nói đúng cả."
Lý chủ nhiệm cười hỏi: " Đúng rồi, mẹ cháu đâu?"
" Ra ngoài tản bộ rồi ạ."
" Được rồi, lát mẹ cháu về thì nói chị ấy một tiếng, bảo là đến thôn Sơn Loan chơi, dì chuẩn bị không ít đồ cho chị ấy mang về ăn đây rồi."
" Được."
" Vậy còn chuyện gì nữa không?"
" Không có, dì hai, dì nghỉ ngơi đi."
" Mau mau tìm cháu dâu cho dì, nghe chưa."
Trần Chính bất đắc dĩ mà cười nói: " Biết rồi, biết rồi mà."
Cúp điện thoại, vẻ mặt tươi cười lập tức biến mất, sắc mặt dần dần tối lại, muốn gọi cho đội trưởng một cuộc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì thời gian cũng đã muộn. Anh ngồi trên ghế xoay xoay điếu thuốc, trong đầu nghĩ đến thôn Hồng, mãi đến khi Uông Lệ Mẫn hô gọi một tiếng, anh mới ra khỏi phòng, lên lầu hai.
Phòng Tần Khả Khả trên lầu hai vẫn còn sáng đèn, hai ngọn dầu hỏa sáng chập chờn, cánh cửa cũng mở, Tần Khả Khả, Đại Quân, Tào Quân Lượng, Tôn Tiểu Hồng ngồi thành vòng tròn đánh bài poker.
Trần Chính đi qua cửa thì bị gọi lại.
" Trần Chính! Trần Chính! Trần Chính!" Đại Quân gọi liền ba tiếng.
Trần Chính dừng bước nhìn vào trong phòng, hỏi: " Làm gì?"
" Lại đây, lại đây, giúp tớ đánh, mau lên, sắp tè ra quần rồi, sắp nghẹn chết lão tử rồi." Đại Quân rống rống mà nói.
Tần Khả Khả thuận tay cuộn tờ báo thành ống, đập lên đầu Đại Quân một cái: " Chu Đại Quân! Anh văn minh chút cho tôi, không thấy có con gái đang ngồi ở đây à, anh tôn trọng người khác một chút thì chết à."
Đại Quân hắc hắc cười xấu xa: " Khả Khả, chẳng lẽ em lớn lên xinh đẹp thì không cần đi tiểu à?"
Tào Quân Lượng và Tôn Tiểu Hồng ngồi cười.
Tần Khả khả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, mấy lá bài đang cầm trên tay cũng quăng xuống, đứng dậy nói: " Không chơi nữa."
" Sao? Vậy thôi đã nổi giận?" Đại Quân hỏi.
Tần Khả Khả không thèm để ý đến Đại Quân, lập tức ra cửa, tựa hồ như muốn đi vệ sinh. Tôn Tiểu Hồng vội vàng đuổi theo.
Đại Quân ném bài xuống: " Không chơi thì không chơi." Sau đó đứng dậy, đi ra ngoài cửa, ôm chầm lấy Trần Chính: " Cảnh sát Trần, đừng vội mà."
Trần Chính không nói hai lời lấy khủy tay thọc một cái, Đại Quân như đã biết chiêu này, lập tức né tránh, nhưng vẫn bị thọc một cái đau: " Làm gì, làm gì, không lẽ tớ chọc Tần Khả Khả vài câu nên cậu không vui?"
" Đừng nói bậy." Trần Chính nhíu mày.
Đại Quân lập tức không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại hỏi: " Trần Chính, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
" Nói đi."
Sau đó hai người không để ý đến Tào Quân Lượng, đi vào phòng Trần Chính.
Tào Quân Lượng ngồi một mình trong phòng, một lát sau thì đứng dậy, đi ra cửa, nhìn về phía căn phòng đối diện vẫn còn sáng đèn, đứng trước cửa thì nghe giọng nói của Dương Tịnh truyền ra.
" Đinh Đinh Đang Đang, các con thông minh quá đi, phép cộng trừ một chữ số đều làm rất tốt, vậy bây giờ chúng ta sẽ học phép cộng trừ hai chữ số nhé."
" Mẹ, hai chữ số là gì?" Đinh Đinh hỏi.
Đang Đang hỏi theo: " Mẹ, hai chữ số là gì?"
Dương Tịnh cười giải thích: " Hai chữ số chính là hai con số, ví dụ như số một là một chữ số, số hai là một chữ số, khi ghép chúng lại thì là mười hai, mười hai chính là hai chữ số."
Dương Tịnh nói xong, trong phòng một mảnh an tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, liền nghe tiếng Đinh Đinh hỏi: " Mẹ, con rất thông minh, nhưng mà mẹ nói gì con không hiểu?"
Đang Đang cũng nói theo: " Mẹ, con cũng nghe không hiểu."
" Phì" một tiếng, Tào Quân Lượng không nhịn được cười ra tiếng.
Dương Tịnh ngay lập tức cảnh giác, bỗng chốc từ trên giường ngồi dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, lập tức hỏi: " Ai đó?"
Tào Quân Lượng cứng đờ người.
Dương Tịnh bước chân xuống giường, đang muốn mở cửa ra thì nghe thấy giọng của Tôn Tiểu Hồng: " Quân Lượng, anh làm gì ở đây?"
Cánh tay trên nắm cửa của Dương Tịnh dừng lại, đem tai dán vào khe cửa nghe.
Đinh Đinh Đang Đang nhìn thấy như vậy cũng sôi nổi xuống giường, chân nhỏ dẫm trên đất chạy tới.
" Suỵt!" Dương Tịnh đưa tay lên miệng ra dấu.
Đinh Đinh Đang Đang cũng bắt chước " Suỵt" theo, sau đó ba mẹ con không hé răng, lẳng lặng nghe âm thanh ngoài cửa.
" Quân Lượng, anh ở đây làm gì?" Tôn Tiểu Hồng hỏi lại một lần nữa, so với âm thanh lạnh lùng vừa rồi thì lúc này giọng nói của Tôn Tiểu Hồng ôn nhu hơn nhiều.
" Đây không phải là phòng Dương Tịnh sao?" Tần Khả Khả nói.
Tôn Tiểu Hồng đã sớm biết đây là phòng của Dương Tịnh, nhưng cô ta giả bộ như không biết, hỏi: " Đây là phòng Dương Tịnh?"
Tào Quân Lượng không hé răng.
Tần Khả Khả bồi thêm một câu nữa: " Dương Tịnh sao còn chưa ngủ? Bình thường giờ này đã tắt đèn đi ngủ rồi, hôm nay sao lại vậy?"
Tần Khả Khả nói ra lời này dễ dàng làm cho người ta có suy nghĩ không đứng đắn, đặc biệt Dương Tịnh còn là tình địch của Tôn Tiểu Hồng, Tôn Tiểu Hồng mặt mày xám ngoét, phẫn nộ, đúng vậy, bình thường Dương Tịnh đều đi ngủ sớm, sao hôm nay đến giờ này vẫn chưa ngủ? Khẳng định là vì có Tào Quân Lượng ở đây, cô ta định câu dẫn anh ấy sao, cái đồ yêu tinh hại người, có hai đứa con rồi mà vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ đi câu dẫn đàn ông, một chút tự trọng cũng không có.
Tôn Tiểu Hồng càng nghĩ càng điên tiết, hỏa lớn không thể khống chế được, đột nhiên tiến lên, định đập cửa nhà Dương Tịnh.
Tào Quân Lượng lập tức ngăn lại, thấp giọng mắng hỏi: " Em muốn làm gì?"
" Anh nói xem tôi muốn làm gì?" Tôn Tiểu Hồng lớn tiếng nói.
Tào Quân Lượng vừa nghe âm thanh quát lớn của cô ta, bất chấp tất cả, túm lấy Tôn Tiểu Hồng kéo cô ta đến cầu thang, nổi giận đùng đùng hỏi: " Em điên rồi sao?"
" Phải, tôi muốn đập cửa hỏi cô ta buổi tối sao không ngủ đi, để đèn sáng trưng là muốn câu dẫn ai?" Tôn Tiểu Hồng cất cao giọng: " Cô ta........."
" Đủ rồi!" Tào Quân Lượng giọng lạnh như băng quát.
Tôn Tiểu Hồng bị quát đến sửng sốt, nhìn thẳng vào Tào Quân Lượng, hốc mắt dần đần đỏ lên, lớn tiếng kêu: " Tào Quân Lượng!"
Tào Quân Lượng đứng nhíu mày.
Tần Khả Khả thấy hai người sắp cãi to, vội vàng tiến đến khuyên bảo: " Được rồi, được rồi, hai người cũng thật là, rõ ràng trong lòng để ý đến đối phương, có gì thì thẳng thắn nói chuyện với nhau, chuyện có bao lớn đâu, Tào Quân Lượng chính là muốn gặp lại bạn tốt? Phải không? Tiểu Hồng cũng chỉ định gõ cửa nói chuyện thôi mà? Đây đâu phải chuyện gì lớn, hai người đừng nóng giận."
Tần Khả Khả bắt cái thang cho hai người xuống, Tào Quân Lượng, Tôn Tiểu Hồng tức khắc cảm thấy, vốn không phải chuyện gì lớn, cục diện giằng co cũng hòa hoãn hơn nhiều.
" Được rồi, được rồi, bây giờ cũng đã trễ thế này, nhanh đi ngủ thôi." Tần Khả Khả kéo cánh tay Tôn Tiểu Hồng, kéo cô ta vào phòng mình, Tào Quân Lượng cũng đi theo Tần Khả Khả đến phòng bên cạnh, chủ của gian phòng này đi công tác vài ngày, có quan hệ tương đối tốt với Tần Khả Khả nên đưa chìa khóa cho cô ta giữ giúp, cho nên Tào Quân Lượng mới có thể ở phòng này.
Đi vào trong phòng, Tần Khả Khả liền nói với Tôn Tiểu Hồng: " Tiểu Hồng, cậu với Tào Quân Lượng cãi nhau lớn như vậy làm gì."
" Anh ấy nửa đêm đứng trước cửa phòng Dương Tịnh làm gì chứ?" Tôn Tiểu Hồng trong lòng không phục.
" Vậy thì cậu cũng không thể nóng nảy cãi nhau ầm ĩ được, càng nháo anh ta sẽ càng muốn ở bên Dương Tịnh không phải sao!"
Tôn Tiểu Hồng vừa nghe xong liền quay đầu nhìn Tần Khả Khả, nói: " Chẳng lẽ bọn họ muốn nối lại tình xưa?"
" Khẳng định không thể, Tào Quân Lượng không phải là chân ái của cậu sao, nhà anh ta lại có tiền có của như vậy, dựa vào cái gì mà Dương Tịnh có thể ngồi mát ăn bát vàng được, cậu so với cô ta xinh đẹp hơn nhiều." Nghe Tần Khả Khả nói đến xinh đẹp hơn Dương Tịnh, Tôn Tiểu Hồng lộ ra nụ cười, sau đó nói: " Lúc tan tầm Dương Tịnh còn mặc quần áo lao động, nhìn cũng có xinh đẹp bao nhiêu đâu."
Nghe được lời này, Tần Khả Khả buồn cười.
" Cậu cười cái gì?" Tôn Tiểu Hồng hỏi.
" Tiểu Hồng, nói cho cậu biết, bộ quần áo lao động còn đỡ, cậu chưa thấy quần áo ở nhà của cô ta đâu, vừa cũ vừa xấu, còn chắp vá khắp nơi, xấu muốn chết luôn." Tần Khả khả nói với vẻ mặt ghét bỏ, nói tiếp: " Còn hai đứa con của cô ta, ở đây cũng hơn một tháng rồi, trên người cũng chỉ có mỗi bộ quần áo, ban ngày mặc, ban đêm giặt để mai còn có mà mặc tiếp, nghèo kiết xác, giống ăn mày vậy."
Hai người cứ đem chuyện của Dương Tịnh, Đinh Đinh Đang Đang ra làm niềm vui, tâm tình thoải mái lên không ít, Tôn Tiểu Hồng hỏi tiếp: " Nếu Tào Quân Lượng đối với Dương Tịnh nhớ mãi không quên thì phải làm sao?"
" Cậu không phải còn có cô với chị gái sao?" Tần Khả Khả hỏi.
Tôn Tiểu Hồng nghe xong liền cười lên, sau đó nói: " Tớ hiểu rồi."
Cùng lúc đó, Dương Tịnh cuối cùng cũng không nghe thấy động tĩnh gì ở bên ngoài nữa, nghĩ đến Tào Quân Lượng, nếu đã chia tay rồi thì còn đứng trước cửa phòng cô làm gì, Dương Tịnh không nhịn được tưởng tượng, có lẽ nguyên chủ rất thích Tào Quân Lượng, làm cô nghĩ đến mình ở thế kỉ 21, có một chàng trai theo đuổi cô, tên Chung Tự, Chung Tự so với Tào Quân Lượng tốt hơn nhiều, cùng với nguyên chủ xứng đôi hơn nhiều.
Dương Tịnh vừa nghĩ vừa cúi đầu nhìn Đinh Đinh Đang Đang, hai đôi chân nhỏ trần trụi không mang dép, ghé người vào khe cửa nghe lén, Dương Tịnh dở khóc dở cười.
" Không nghe thấy tiếng nữa, nhanh chạy về ngủ thôi." Dương Tịnh nói.
Đinh Đinh Đang Đang lập tức chạy đến mép giường, đang định bước chân lên giường thì Dương Tịnh tức khắc gọi lại: " Đừng nhúc nhích! Tất cả đừng nhúc nhích! Trên chân toàn đất rồi này."
Dương Tịnh nhanh chân bước đến, đem Đinh Đinh Đang Đang ôm ngồi trên giường, hai đôi chân nhỏ đưa ra ngoài, dùng nước rửa chân sau đó lấy khăn khô lau sạch sẽ.
" Mẹ, mẹ rửa chân cho con, con cảm động quá đi." Khi Dương Tịnh đang rửa chân cho Đinh Đinh, Đinh Đinh lập tức dùng hai tay choàng lên vai Dương Tịnh, âm thanh dịu dàng nói.
Cảm động? Phỏng chừng là học được từ cô chủ nhiệm lúc ở trường tiểu học đây mà, Dương Tịnh cười: " Đồng chí Dương Đinh Đinh, sao đồng chí dễ cảm động vậy hả?"
" Bởi vì, bởi vì con cảm thấy trên đời này mẹ là người ưu tú nhất, là người giỏi giang nhất, là người......" Đinh Đinh hơi nghèo vốn từ, sau đó chuyển thành nói: " Mẹ, con yêu mẹ."
Dương Tịnh trong lòng ấm áp, hôn một cái lên khuôn mặt Đinh Đinh: " Ừm, mẹ cũng yêu con, chúng ta đi ngủ nào."
" Dạ."
Đinh Đinh Đang Đang xoay người lăn lên giường, cô bắt đầu kể chuyện cổ tích cho hai đứa nghe, Dương Tịnh ngủ ở giữa, bên trong là Đang Đang, bên ngoài là Đinh Đinh, hai tiểu gia hỏa ghé vào lòng Dương Tịnh nghe kể chuyện.
Dương Tịnh thổi đèn dầu hỏa, bắt đầu kể chuyện: " Ngày hôm qua chúng ta nói đến con nhện đang chăm chỉ dệt những sợi tơ, liền nhìn thấy anh bạn tốt thằn lằn, sau đó....."
Âm thanh Dương Tịnh vô cùng dễ nghe, dịu dàng thỏ thẻ, chỉ chốc lát sau Đinh Đinh Đang Đang đã chìm vào giấc ngủ, Dương Tịnh cũng nhanh chóng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Dương Tịnh dẫn Đinh Đinh Đang Đang xuống lầu, chuẩn bị đi làm.
Trần Chính thần sắc vội vàng đẩy xe đạp định ra ngoài.
" Chú." Đang Đang kêu.
Trần Chính quay đầu lại, nhìn thấy Dương Tịnh thì mở miệng chào hỏi: " Đi làm sao?"
Dương Tịnh gật đầu: " Cảnh sát Trần anh đây là?"
" Cấp trên báo có việc gấp nên cần phải đến để xử lý."
" Chú." Đang Đang đã chạy đến chân của Trần Chính, Trần Chính sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cô bé.
Dương Tịnh chạy nhanh đến ôm lấy Đang Đang, nói: " Chú đang vội đi làm, đừng quấy rầy chú ấy."
" Dạ."
Trần Chính nhìn Dương Tịnh, lại nhìn vào đôi mắt của Đang Đang, tựa như có điều muốn hỏi, nhưng lại không thể mở miệng.
" Cảnh sát Trần có việc gì sao?" Dương Tịnh hỏi.
Trần Chính trầm mặt, nói: " Chờ tôi xác nhận lại đã."
" À, vậy được rồi." Dương Tịnh cười nói.
Trần Chính liếc nhìn khuôn mặt bình thản của Dương Tịnh, hơi nhíu nhíu mày, sau đó nói: " Tôi đi đây."
" Cảnh sát Trần, tạm biệt."
" Tạm biệt chú." Đang Đang nói.
Trần Chính dắt xe đạp, đôi chân dài nhấc lên, ngồi vững vàng trên xe, đạp xe ra khỏi sân, Dương Tịnh dắt Đinh Đinh Đang Đang đến siêu thị nhìn xem một lát, Dương Tịnh lấy vài viên kẹo trái cây bỏ vào túi hai đứa nhỏ, phòng khi chơi đùa đói bụng, ăn vài viên để bổ sung năng lượng, lại đưa cho Đinh Đinh Đang Đang chai nhựa đựng nước ấm, sau đó dẫn cả hai đến trường tiểu học Lợi Dân, để bọn nhỏ ở đó còn bản thân trở lại phòng tài vụ.
Mới vừa bước vào phòng, liền nghe đồng nghiệp dự định giúp người thân đặt mua bánh trung thu.
" Thím tôi biết tôi làm việc ở nhà máy Lợi Dân, nên sáng sớm đã nói với tôi việc mua bánh trung thu, bà ấy sợ mua không được."
" Đương nhiên là sợ rồi, như mấy năm trước, muốn mua đồ thì cần phải có tem phiếu*, không quan tâm nhà có bao nhiêu người, chỉ mua được con gà, dưỡng mãi thành thói quen, không giống như thời bây giờ, muốn mua thì mua, cũng không phải sợ không mua được gì.
* Giống thời bao cấp ngày xưa ở nước ta đó mn.
" Đúng vậy đó."
" Dì cả tôi đặt năm cân bánh trung thu, tiền đều đưa luôn đây rồi."
" Tôi cũng đặt."
" Đến chỗ nào để đặt thế?"
" Kế toán Trương nói, ai muốn đặt thì đến chỗ Dương Tịnh đăng kí danh sách."
Vì thế, khi Dương Tịnh vừa ngồi xuống bàn làm việc thì các đồng nghiệp sôi nổi đi đến, bắt đầu đăng kí họ tên, số lượng, làm công nhân viên chức ở nhà máy Lợi Dân khi đến Tết Trung thu đều sẽ được nhà máy phát quà, cho nên họ đều đến để đăng kí đặt giúp người thân, như vậy vừa tiết kiệm mà cũng an tâm hơn.
Dương Tịnh vừa nghe, đại não nháy mắt hiện lên một ý tưởng, giữa trưa tan tầm cô mượn bút lông trong văn phòng, viết lên tấm bìa cứng mấy chữ to " Nơi nhận đặt bánh trung thu của nhà máy thực phẩm Lợi Dân."
Sau đó dẫn Đinh Đinh Đang Đang đến căn tin ăn cơm trưa, rồi cầm tấm bìa cứng về nhà trọ.
Chỉ là còn chưa về đến nhà thì đã thấy Tào Quân Lượng đứng chỗ ngõ nhỏ.
Dương Tịnh liền cảm thấy đau đầu.