"Đinh Đinh?" Người đàn ông nhìn cậu nhóc trước mặt không chớp mắt, hốc mắt cũng dần dần đỏ lên: "Đinh Đinh, con đã lớn vậy rồi sao.."
Đinh Đinh mơ hồ không hiểu vì sao người đàn ông xa lạ này lại nói những lời khó hiểu như vậy, mở miệng nói: "Chú, đó là bi của con, trả bi lại cho con đi."
"Đinh Đinh, con không nhớ ta sao?" Người đàn ông thấp giọng hỏi.
Đinh Đinh nhìn người đàn ông, rồi nói: "Con không biết chú, chú là ai?"
"Ta là, là cậu của con đây."
"Cậu?" Đinh Đinh suy nghĩ, nói: "Cậu của con tên Dương Đông, còn chú tên gì?"
"Cậu chính là Dương Đông." Dương Đông nói.
"Nhưng mà, nhưng mà mẹ có nói, bây giờ cậu đang ở một nơi rất xa, còn chưa có về."
"Đúng vậy, nhưng bây giờ cậu đã về rồi đây."
"Thế, thế, thế.." Đinh Đinh lần đầu tiên gặp phải tình huống này, không biết phải ứng phó thế nào, đại não chạy quanh một vòng, thì thầm nói: "Chú là cậu, cậu..
Nhưng mà bây giờ mẹ đã đi làm, mẹ chưa có về được."
"Anh!" Lúc này Đang Đang đứng phía bên kia đường gọi: "Sao còn chưa quay lại?"
"Anh đến nhặt bi."
"Anh ơi, nhanh lên!" Đang Đang nói.
Dương Đông rời mắt khỏi Đinh Đinh, nhìn về phía Đang Đang, hỏi: "Đó là Đang Đang?"
"Đang Đang là em gái con." Đinh Đinh giải thích.
Dương Đông nhìn chằm chằm Đang Đang không chớp mắt, lúc này Đang Đang đang mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu đỏ cùng chiếc quần bông màu xanh đen, đầu đội mũ len ấm, chân đi giày thêu màu đỏ, trên giày còn thêu thêm một cái đầu mèo bằng bông vô cùng xinh xắn, cơ thể nho nhỏ tròn tròn, khuôn mặt bụ bẫm, hai má đỏ hây hây, cực kỳ đáng yêu, hai đứa nhỏ lớn lên xinh đẹp như vậy, rất giống Dương Tịnh khi còn nhỏ, hiện tại Dương Tịnh nhất định đang sống rất tốt.
"Anh ơi, quả bóng bị mắc lên cây rồi." Đang Đang ngẩng đầu nhìn lên cành cây cao, kêu: "Anh ơi, giúp em lấy bóng."
Uông Lệ Mẫn nghe thấy giọng của Đang Đang liền dừng tay, xoay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy Đang Đang đang đứng nhìn lên một cái cây, sau đó dùng sức của mình, cố gắng lung lay thân cây, Uông Lệ Mẫn lên tiếng hỏi: "Đang Đang, làm sao đấy con?"
"Bà Uông ơi, quả bóng của con ở trên nhánh cây, con không với tới."
"Đừng vội, để bà lấy cho con." Uông Lệ Mẫn thả công việc dang dở trên tay xuống, lập tức ra khỏi siêu thị Đinh Đang, mới ra khỏi cổng liền nhìn thấy một người đàn ông đang lấy quả bóng trên cành cây đưa cho Đang Đang.
Đang Đang nghiêng đầu hỏi: "Chú là cậu của con sao?"
Cậu? Dương Đông?
Uông Lệ Mẫn lắp bắp kinh ngạc.
Đến khi Uông Lệ Mẫn lật đật chạy đến nhà máy thực phẩm Lợi Dân tìm Dương Tịnh, nói Dương Đông đã trở về, Dương Tịnh vừa mừng vừa lo, còn có chút thấp thỏm không yên, lập tức xin kế toán Trương cho nghỉ, đạp xe như bay trở về nhà họ Trần, trong lòng không dưới trăm lần tưởng tượng dáng vẻ của Dương Đông, nhưng khi thật sự gặp được thì lại hoàn toàn không giống với những gì cô tưởng tượng, thậm chí là khác rất nhiều.
Dương Tịnh đẩy xe đạp đứng ở trong sân, nhìn Uông Lệ Mẫn và người đàn ông đang nói chuyện, người này là Dương Đông sao? Dương Tịnh chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đó, cô nhìn chằm chằm không chớp mắt, đập vào mắt cô chính là quần áo chằng chịt những mảnh vải chắp vá, những đường chỉ khâu vụng về, đôi giày da dưới chân cũ nát không lành lặn, keo giày cũng sắp bung ra hết.
Một bao bố bằng vải căng phồng đặt ở bên cạnh, không biết bên trong đựng những gì.
"Vào nhà ngồi uống ly nước, Dương Tịnh chắc phải một lát nữa mới về được." Uông Lệ Mẫn nhiệt tình mời.
Dương Đông bối rối từ chối: "Không cần đâu, không cần đâu ạ, con cảm ơn, để con đứng chờ ở đây là được rồi."
"Mẹ ơi!" Đúng lúc này, Đinh Đinh Đang Đang phát hiện ra Dương Tịnh, đồng thanh hô lên một tiếng, chạy nhanh đến ôm lấy chân cô.
Dương Đông nghe thấy liền nhanh chóng xoay người lại nhìn.
Dương Tịnh ngước mắt nhìn thẳng vào anh trai, hai người đồng thời ngẩn ra.
Điều mà Dương Đông choáng váng là vì Dương Tịnh hoàn toàn không giống người em gái trong kí ức của anh, tuy rằng diện mạo vẫn như thế nhưng thần thái tỏa ra rất khác, không giống người thường.
Dương Tịnh cũng giật mình, bởi vì Dương Đông khác xa những gì cô tưởng tượng, Dương Đông chỉ mới ngoài hai mươi nhưng nhìn giống ngoài ba mươi hơn, các đường nét trên khuôn mặt rất giống cô, tuy nhiên khuôn mặt đen cứng thô ráp, có lẽ do phải thường xuyên khiêng vác, làm việc nặng trong thời gian dài nên lưng hơi gù xuống.
Đứng trong sân lớn sạch sẽ, cả người đều lộ vẻ câu nệ, không được tự nhiên, nhìn Dương Đông như vậy, phản ứng đầu tiên trong đầu Dương Tịnh chính là một người công nhân đã vô cùng chăm chỉ chịu khó.
Không biết là do cảm xúc của chính cô hay là của nguyên chủ, đôi mắt nhanh chóng nóng lên, đau xót, nước mắt không kìm được lăn xuống làm mờ đi tầm nhìn, khi cô phản ứng lại thì mới duỗi tay lau nhanh nước mắt.
"Tịnh Tịnh." Dương Đông gọi.
Dương Tịnh gật gật đầu, nghẹn ngào không nói lên lời.
Dương Đông nhất thời không biết phải nói cái gì cho tốt, có lẽ là Dương Tịnh, Đinh Đinh, Đang Đang ăn mặc quá đẹp, sống quá tốt, còn bản thân thì khắp người đều là mảnh vá, đến đôi giày cũng sắp bung chỉ, cho nên càng thêm co quắp.
Uông Lệ Mẫn thấy hai anh em lâu ngày không gặp, đột nhiên gặp nhau thì cả hai đều đứng ngốc một chỗ, vội nói: "Dương Tịnh, sao lại đứng im như vậy? Trời lạnh lắm, mau dắt anh trai con vào phòng uống cốc nước cho ấm người."
Dương Tịnh lúc này mới giật mình bừng tỉnh, nói: "Vâng."
"Trong phòng con có nước ấm chưa?" Uông Lệ Mẫn hỏi.
"Có ạ." Dương Tịnh đáp.
"Mau dẫn anh con lên lầu đi, ở ngoài trời lâu chắc đã thấm lạnh rồi." Uông Lệ Mẫn nói.
Dương Tịnh gật gật đầu, dắt tay Đinh Đinh Đang Đang, nói với Dương Đông: "Chúng ta lên lầu thôi."
"Ừm." Dương Đông lên tiếng, tay xách cái bao bố lên, khách sáo nói với Uông Lệ Mẫn thêm vài câu rồi đi theo Dương Tịnh lên lầu hai.
Dương Tịnh vừa mới đóng cửa phòng lại thì ngoài sân có không ít hàng xóm tò mò tiến lại hỏi thăm: "Thím Uông, người đó là anh trai Dương Tịnh sao?
" Đúng vậy.
"Uông Lệ Mẫn trả lời.
" Biết ngay mà, nhìn thoáng một cái là nhận ra ngay.
"
" Đúng vậy, cái mũi, cái mắt, cái miệng kia, đường nét rất giống Dương Tịnh, nhưng già hơn, đen hơn một chút, thần thái cũng không giống Dương Tịnh lắm.
"
" Cuộc sống hình như không được tốt, công việc chắc cực lắm, dãi nắng dầm mưa lâu ngày.
"
" Sao biết? "
" Cô nhìn quần áo của cậu ta xem, có chỗ nào không có mảnh vá không, thời tiết này mà chỉ mặt mỗi cái áo mỏng thế kia, không sợ lạnh sao? Nhìn ba mẹ con Dương Tịnh rồi nhìn cậu ta xem, nhất định là vì lo cho gia đình mà không màng đến bản thân, có khi bên trong cái túi vải lớn kia toàn là quần áo đồ đạc mua cho Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang ấy chứ, thấy tôi nói đúng không? "
" Nhất định là quần áo mua cho ba mẹ con Dương Tịnh, nếu là quần áo của cậu ta, trời lạnh thế này sao không lấy ra mặc? "
" Không sai.
"
Cứ người một câu tôi một câu, xoay quanh chủ đề về Dương Đông, Dương Tịnh.
Uông Lệ Mẫn đứng ở một bên nghe, nghĩ tới bộ dạng của Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, rồi lại nghĩ đến Dương Đông, Dương Tịnh, bà thở dài một tiếng, Dương Đông, Dương Tịnh cái gì cũng tốt, chỉ bất hạnh là gặp phải người mẹ kế xấu xa như Hàn Thục Cầm, sau này Dương Tịnh gả cho nhà bà thì không sao, chỉ là Dương Đông phải sống làm sao ở cái nhà kia đây?
Lúc này Dương Đông đang ngồi trong phòng khách nhà Dương Tịnh, thuận tiện nhìn quanh quan sát căn phòng.
Hai nhóc con Đinh Đinh Đang Đang dựa người vào nhau, nhìn chằm chằm Dương Đông, có lẽ là phát hiện Dương Đông và mẹ chúng rất giống nhau, có thể là tò mò, cũng có thể người trước mặt này đúng là cậu của chúng, tóm lại hai nhóc nhìn Dương Đông không rời mắt.
Chỉ một lát sau, Dương Tịnh từ phòng bếp đi ra, bưng một cốc nước đi tới, nói:" Anh uống chút nước ấm đi.
"
" Được.
"Dương Đông thấy vậy liền duỗi tay nhận lấy, Dương Tịnh nhìn thấy vết thương lớn trên tay anh, vết cắt rất sâu từ ngón cái kéo dài đến tận cổ tay, mặc dù máu đã đông lại nhưng vết cắt kia vẫn còn đỏ, vết thương còn mới, thoạt nhìn chỉ mới một hai ngày, tim Dương Tịnh thắt lại, căng thẳng hỏi:" Tay của anh bị làm sao vậy? "
Đinh Đinh Đang Đang nghe được nên cũng tò mò thò đầu lại gần để xem.
Dương Đông vội vàng rụt tay về không cho ba mẹ con Dương Tịnh nhìn thấy vết thương, dùng một tay khác nhận cốc nước, nhưng bàn tay này cũng không khá hơn là bao, sẹo lớn sẹo nhỏ chằng chịt cũ có mới có, Dương Đông lại cười như không phải chuyện gì to tát, nói:" Không sao.
"
" Không sao? Như vậy mà anh còn nói không sao, vết cắt sâu như vậy..
"Đôi mắt Dương Tịnh đỏ lên.
Dương Đông im lặng trong chốc lát, rồi nói:" Muốn tranh thủ kiếm thêm chút tiền mang về, do không để ý nên bị dây thép quệt trúng tay, không sao đâu.
"
Dương Tịnh hít một hơi thật sâu, hỏi:" Sao anh không băng bó vết thương vào? "
" Không cần, mua băng gạc phí tiền lắm, mấy hôm nữa nó tự lành lại thôi.
"Dương Đông nói.
Đôi mắt Dương Tịnh lại nóng lên, sống mũi cay cay, cô hít một hơi, ổn định tinh thần, tự nhủ với chính mình, bây giờ Dương Đông đã về rồi, mọi chuyện sẽ thay đổi, cô lại ngồi đối diện Dương Đông, Đinh Đinh Đang Đang lập tức đi đến ngoan ngoãn ngồi dựa vào người cô, vẫn tò mò nhìn Dương Đông.
Dương Đông nhìn Đinh Đinh Đang Đang một cái, cười nói:" Lúc anh rời đi, hai đứa chỉ mới hơn hai tuổi, chớp mắt mà đã một năm trôi qua, bọn nhỏ có lẽ đã quên mất anh rồi.
"
Dương Tịnh cười cười:" Khi đó còn quá nhỏ, anh ở thêm hai ngày, rất nhanh sẽ thân thiết với nhau thôi.
"
" Bây giờ lớn hơn, béo hơn, xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
"Dương Đông nói.
Hai người nói chuyện rất lâu, chủ yếu xoay quanh chủ đề hai đứa nhỏ, chung quy vẫn là anh em máu mủ ruột rà, cô cùng Dương Đông nói chuyện rất thoải mái, không hề có cảm giác ngăn cách hay xấu hổ, điều này khiến Dương Tịnh cảm thấy rất vui, giọng nói của Dương Đông cũng tự tin hơn trước.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Dương Tịnh đứng dậy mở cửa, người gõ cửa là Uông Lệ Mẫn.
" Dì Uông, dì vào nhà ngồi đi ạ.
"Dương Tịnh nói.
Dương Đông nghe thấy tiếng của Uông Lệ Mẫn thì vội đứng dậy đi đến cửa.
" Không cần không cần.
"Uông Lệ Mẫn đứng bên ngoài nói:" Cũng trưa rồi, Trần Chính đi làm sắp về, bây giờ dì đi mua chút rau, lát nữa con với anh trai nhớ xuống dưới nhà ăn trưa.
"
" Dì Uông.
"Dương Đông đứng phía sau Dương Tịnh, lên tiếng chào hỏi.
" Ừ! "Uông Lệ Mẫn đáp một tiếng:" Lát nữa con nhớ xuống nhà dì ăn cơm, yên tâm tay nghề của dì không tệ đâu.
"
Dương Đông vừa định từ chối thì Uông Lệ Mẫn đã quay sang nói với Dương Tịnh:" Con để ý hai đứa nhỏ nhé, dì tranh thủ chạy đi chợ.
"
" Vâng.
"Dương Tịnh gật đầu đáp lời, định lấy tiền trong túi ra.
Uông Lệ Mẫn lập tức đè tay cô lại, nói:" Làm gì vậy, đều là người một nhà cả, được rồi, trông chừng Đinh Đinh Đang Đang, bây giờ công nhân viên đi về quê nhiều, đường xá xe cộ đông đúc, đừng để bọn nhỏ chạy ra ngoài nguy hiểm.
"
" Vâng, con biết rồi.
"Dương Tịnh đáp.
Uông Lệ Mẫn lại cùng Dương Đông nói vài ba câu, sau đó vội vàng xuống lầu.
Dương Đông cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt của Uông Lệ Mẫn dành cho Đinh Đinh Đang Đang, cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhìn Dương Tịnh hỏi:" Dì ấy là? "
Dương Tịnh cười cười, nhìn quần áo mỏng manh đơn bạc của Dương Đông, cô đi nhanh vào nhà bếp, mang bếp lò đến phòng khách, đặt trước mặt Dương Đông, nói:" Hơ tay cho ấm.
"
Ngay sau đó Dương Đông đưa tay đến gần lò sưởi để sưởi ấm.
" Mẹ, con muốn ra ngoài chơi.
"Đinh Đinh mở miệng nói.
" Mẹ ơi, con cũng muốn.
"Đang Đang nói.
" Được, nhưng không được xuống lầu đâu biết không? "Dương Tịnh dặn dò.
" Vâng ạ.
"Đinh Đinh Đang Đang đồng thanh đáp.
Dương Tịnh mở cửa phòng ra, nhưng không đóng lại, sau đó mới quay lại ngồi trước mặt Dương Đông nói:" Dì ấy tên Uông Lệ Mẫn, là mẹ chồng tương lai của em.
"
Mẹ chồng tương lai?
Dương Đông kinh ngạc.
Dương Tịnh nói:" Lần trước em viết thư gửi anh, có nói qua chuyện này nhưng lúc đó anh đổi chỗ công tác nên không nhận được, thư cũng không thấy gửi về lại, khi đó em có nói là em muốn kết hôn.
"
Kết hôn?
Dương Đông lại giật mình kinh ngạc, sau đó là vui vẻ không thôi, còn có chút không thể tin được:" Em thật sự muốn kết hôn? "
" Vâng.
"Dương Tịnh gật đầu nói:" Mấy hôm trước có làm lễ gặp mặt, theo kế hoạch thì mười sáu tháng Giêng năm sau sẽ tổ chức lễ cưới, của hồi môn đều đã chuẩn bị xong, dì Uông có nói, trước tiên để anh kéo về thôn Sơn Loan, đợi đến hôm tổ chức hôn lễ thì lại kéo về đây.
"
Dương Đông nghe xong không khỏi có chút kích động, bởi vì chỉ có một năm không gặp mà Dương Tịnh đã thay đổi rất nhiều, tìm được công việc không nói, thần thái nói chuyện cũng rất khác, nghĩ đến việc Dương Tịnh sẽ kết hôn khiến tâm trạng Dương Đông phấn khởi, nhưng sực nhớ đến Đinh Đinh Đang Đang, mang theo hai đứa con nhỏ thì làm sao mà lấy chồng đây? Khi anh định nói lên lo lắng của mình thì ngoài hành lang truyền đến giọng nói của Đang Đang:" Chú! Chú! Mẹ ơi, chú về, chú về! "
Ngay sau đó, Dương Tịnh nở nụ cười tươi, nhìn về phía Dương Đông nói:" Anh, anh ấy tới.
"
" Ai? "Dương Đông hỏi.
" Người em sẽ kết hôn.
"Dương Tịnh có chút xấu hổ nói.
Dương Đông cũng đứng dậy theo Dương Tịnh.
" Chú, chú đã về! "Đinh Đinh nói.
Lúc này Trần Chính đã lên tới nơi, thấy Đinh Đinh Đang Đang chạy ra đón, anh bế hai đứa nhỏ lên, hôn mỗi đứa một cái rồi hỏi:" Mẹ đâu? "
" Mẹ đang nói chuyện ạ.
"Đang Đang nói.
" Nói chuyện? Nói với ai? "Trần Chính hỏi.
Đinh Đinh trả lời:" Với cậu, cậu của con đã quay về rồi.
"
" Cậu của con? "
" Vâng.
"
" Chú biết rồi, hai con ở đây chơi tiếp đi, đừng chạy lung tung nhé.
"Trần Chính thả Đinh Đinh Đang Đang xuống đất, cười xoa đầu hai đứa nhỏ, sau đó hướng về phía phòng Dương Tịnh mà đi, vừa vặn Dương Tịnh cũng ra tới, xém chút nữa là hai người đâm vào nhau.
" Cẩn thận.
"Trần Chính đỡ cánh tay cô nói.
Dương Tịnh cười hì hì.
Trần Chính hỏi:" Anh ấy đã trở lại? "
" Vâng.
"Dương Tịnh vui vẻ gật đầu.
Sau đó Trần Chính định đi vào phòng để chào hỏi, đúng lúc Dương Đông cũng ra tới.
" Em chào anh.
"Trần Chính cúi đầu chào Dương Đông.
Dương Đông hơi sững người khi nhìn thấy Trần Chính, sau đó phản ứng rất nhanh, vẻ mặt ngại ngùng câu nệ nói:" Xin chào.".