Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Kỳ Thật, Cây Lim Có Thể Dựa

Lúc Túc Kỳ đi ra, Đường Nhiễm Băng đã đi rồi.

Cô ngồi trên hành lang trống trải, ánh đèn trên đầu đâm vào mắt khiến cô đau đau.

Trong bệnh viện có máy sưởi, rõ ràng ấm áp như mùa xuân, nhưng cô lại cảmthấy rét lạnh thấu xương, luồng khí lạnh từ đáy lòng xuất hiện, theo máu chảy về toàn thân. Nước mắt không ngừng tuôn ra, hốc mắt phình to, côcắn răng không cho nó rơi xuống, nhẫn nhịn đến toàn thân phát run.

Ông cụ từng cười nói với cô "Là con" một khắc đó dường như chỉ mới ngày hôm qua, vài năm ở chung, đối xử với cô như cháu gái ruột. Ông cụ vẫn nóicô đi theo ông học tiến sĩ, nhưng cô vẫn kéo dài, kéo dài, cho tới bâygiờ cũng chưa từng thật sự suy nghĩ.

Bây giờ ư? Bây giờ cô nghĩ thông rồi, đáng tiếc không còn cơ hội nữa.

Vừa rồi ông cụ nói, muốn cho cô và Diệp Tử Nam phải thật tốt.

Cô từ từ quay đầu nhìn người đàn ông kia, cô và anh đi tới ngày hôm nay, thì làm sao mà còn có thể tốt được nữa?

Vài năm nay rốt cuộc là cô làm cái gì?

Cô cái gì cũng chưa làm, cái gì cũng chưa nghĩ, bây giờ mất đi mới biết được đã từng có được đã từng có bao nhiêu quý trọng.

Diệp Tử Nam đứng trước cửa sổ không xa hút thuốc, trong bệnh viện cấm hút.

Mà sau đó ông nội Diệp Tử Nam cũng chạy tới, tuổi tác đã cao nhưng mộtthân quân trang chỉnh tề làm cho ông lộ ra tinh thần quắc thước, dù saocũng là người từng trải qua sự đời, vào lúc này vẫn như trước bình tĩnhvững vàng hỏi tình hình.

Có lẽ liên quan đến nhà họ Diệp, rấtnhiều cấp trên trong giới chính trị và quân đội tới đây, mấy vị y tá mấy lần muốn tới ngăn cản Diệp Tử Nam, nhưng cũng chưa dám tiến lên.

Nói là hút thuốc, thật ra anh vốn không hít mấy hơi, một tay đặt vào túiquần, một tay cầm thuốc lá, chỉ là ngửa đầu nhìn bầu trời sao ngoài cửasổ, đốt từng khói thuốc dài mảnh tùy ý, sau đó lại hít tiếp, đốm đỏ khisáng khi tối, Túc Kỳ cảm giác dường như có vài thứ giống tàn thuốc bịthổi tan, vô tung vô ảnh biến mất.

Cái cảm giác này làm cho cô không biết vì sao hoảng sợ.

Bóng lưng anh cao ngất đơn độc, nhưng làm cho người ta có cảm giác an toàn,hấp dẫn cô, dienndanleequiidoon khiến cho cô muốn ôm anh từ phía sau,sau đó tựa vào lưng anh.

Diệp Tử Nam đưa lưng về phía cô, Túc Kỳkhông biết rốt cuộc trên mặt anh có biểu hiện gì. Đau lòng? Rơi lệ? Haylà vẫn thờ ơ như trước? Hoặc là vốn không có biểu tình gì.

Túc Kỳ biết, Diệp Tử Nam rất đau lòng, bất kể là trên mặt anh có biểu tình gì. Anh từng nói, từ nhỏ anh anh đã rất gần gũi với ông ngoại, mấy chục năm tình cảm là ai cũng không thể thay thế được.

Trong lúc con còn chưa biết nó, nó đã bắt đầu thích con rồi. Cho tới bây giờ nó cũng chưa từng nói với con sao?

Cô thật sự không biết rốt cuộc là từ lúc nào thì Diệp Tử Nam biết cô, lúc cô vẫn chưa biết anh sao?

Là lúc nào? Lúc ấy cô đang làm gì? Anh đang làm gì?

Không biết qua bao lâu, Túc Kỳ và rất nhiều người đứng trước giường Tần Tuyết Tùng, tất cả mọi người đều hiểu rõ, đây là lần gặp mặt cuối cùng, ngoại trừ những tiếng khóc nhỏ, phòng rất yên tĩnh.

Mẹ Diệp khóc không thành tiếng, Tần Tuyết Tùng gắng gượng cười, ánh mắt vô tri nhìn chaDiệp, chứa thiên ngôn vạn ngữ, lại nói không nên lời.

Cha Diệp ôm mẹ Diệp trong ngực, hốc mắt đỏ lên, "Ba, người yên tâm, những điều bamuốn nói con đều hiểu, 'những gì con đã hứa, nhất định tuân thủ cảđời'."

Thấy Tần Tuyết Tùng gật đầu, lại nhìn về phía Diệp Tử Nam, Diệp Tử Nam vội vàng tiến lên ngồi chồm hổm trước giường nắm tay ôngcụ, anh vừa nhìn về phía Túc Kỳ, Túc Kỳ bỗng nhiên đi qua quỳ gối bêncạnh Diệp Tử Nam, chờ ông cụ lên tiếng.

Ông cụ có thể dặn dò gìcũng đã dặn dò, có thể thật sự không nói ra lời, chỉ là nhìn hai ngườibọn họ cười, ánh mắt càng ngày càng rời rạc.

Diệp Tử Nam cầm tayông cụ rất chặt, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn về phía ông, giọng nói run rẩymở lời, "Ông ngoại, đừng đi, xin người, đừng đi..."

Giọng khàn khàn, như là bị tầng tầng lớp lớp bánh xe nghiền qua.

Túc Kỳ cũng đau lòng giống thế, đau đến chết lặng rồi.

Cuối cùng ông cụ nhắm hai mắt lại.

Túc Kỳ nhìn thấy một giọt nước mắt trên chiếc chăn trắng như tuyết, Diệp Tử Nam vẫn nắm tay ông cụ như trước, đầu chôn xuống thật sâu, hai vai runrẩy, dường như đang cố gắng đè nén gì đó.

Cuối cùng vẫn có một tiếng gầm nhẹ từ trong miệng anh tuôn ra.

Tiếng gầm nhẹ kia đầy đau lòng, đau lòng muốn chết.

Túc Kỳ lệ rơi đầy mặt, đưa tay qua cầm tay Diệp Tử Nam, "Anh đừng như vậy...."

Cô chưa từng thấy qua bộ dạng như thế này của Diệp Tử Nam.

Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Trong mắt cô Diệp Tử Nam giống cây đại thụ cao chót vót, bão táp mưa sa cũng không có biện pháp lung lay anh nửa phần.

Mà bây giờ, dường như anh bị đả kích rất lớn, lung lay sắp đổ.

Không phải anh chưa từng trải qua thất bại, mà mỗi lần anh đều có ý chí chiến đấu sục sôi nghênh đón thách thức, cố gắng xoay chuyển tình thế, bìnhtĩnh không hoảng hốt.

Nhưng dường như không giống bây giờ chút nào, tâm của anh, như đã chết.

Đều nói mặt tùy tâm sinh (vẻ mặt do tâm tạo thành), tâm đã chết, cả người cũng không còn sức sống.

Cuối cùng Diệp Tử Nam bình tĩnh lại, một khắc khi miếng vải trắng che lêntrên mặt ông cụ, Túc Kỳ cảm nhận được rõ ràng cơ thể anh cứng lại.

Lúc Túc Kỳ từ phòng bệnh đi ra, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cả ngườinhư đã hư hỏng hết rồi. Trần Tư Giai đưa cô trên đường trở về, cô luôntựa vào vai Trần Tư Giai.

Rất lâu rồi không về, trong hòm báo chí tích lại được cả xấp, Túc Kỳ lấy ra, mệt mỏi ném lên bàn, một tờ bày ra.

Cô nửa tựa vào ghế sofa, Trần Tư Giai đẩy chén nước ấm đặt trước mặt cô, "Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ một giấc là tốt rồi."

Túc Kỳ vốn định bưng chén nước lên uống, tầm mắt lại bị kiểu chữ to lớn nổi bật trên tờ báo bị mở ra thu hút. Cô cầm tờ báo hốt ha hốt hoảng lướtnhanh một lần, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.

Cô biết mình sai lầm rồi.

Tại sao có thể như vậy?

Cô không biết mảnh đất kia lại quan trong với Diệp Tử Nam như thế! Vậy "có người" (là chỉ đoạn trên có câu "có người âm thầm thu mua cổ phiếu) hẳn là Thẩm Ngôn Lỗi?

Chẳng trách anh nói Thẩm Ngôn Lỗi muốn không phải chỉ là mảnh đất kia mà là toàn bộ Hoa Vinh.

Chẳng trách vừa rồi ông ngoại lại nói với anh những lời kỳ quái.

Chẳng trách vừa rồi tâm anh như tro tàn. Sự nghiệp, người thân, liên tiếp bỏ anh mà đi, cho dù là ai cũng không sẽ chịu nổi?

Cô thật sự sai lầm rồi.

Trần Tư Giai nhìn vẻ mặt cô không bình thường, cầm tờ báo trong tay cô qua,nhìn vài phút, ném lên bàn, "Đây là chuyện gì vậy! Thẩm Ngôn Lỗi cũngkhông phải thứ đồ bỏ?!"

Túc Kỳ thình lình cho mình một cái tát,Trần Tư Giai muốn ngăn cô cũng không kịp ngăn, vẻ mặt cô kinh ngạc, "Cậu làm cái gì vậy?"

Túc Kỳ cắn môi, bây giờ trong lòng cô có rất nhiều điều, trong lòng trách móc bản thân, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.

Sáng sớm hôm sau, Túc Kỳ liền đi công ty của Giang Thánh Trác. Một đườngxông tới, di3nd4nl3quyid0n thư ký cũng chưa kịp ngăn lại, cô đẩy cửa văn phòng, Giang Thánh Trác nhìn thấy cô lắp bắp kinh hãi.

Một người phụ nữ mái tóc bù xù sắc mặt tái nhợt đột nhiên xuất hiện trước mặt, làm sao anh có thể không giật mình cho được.

"Tổng giám đốc Giang, thật xin lỗi, tôi...."

Giang Thánh Trác nâng tay lên, "Cô đi ra ngoài trước, mang ly trà nóng vào đây."

Thư ký cung kính lui ra ngoài, Giang Thánh Trác mang Túc Kỳ ngồi lên ghếsofa, "Sáng sớm tới tìm anh với hình ảnh này, khiến cho mọi người nghĩtới em tới tìm anh là tính món nợ phong lưu, ảnh hưởng nhiều tới hìnhtượng trong sáng của anh đó nhé!"

Túc Kỳ cúi thấp đầu không nói lời nào.

Giang Thánh Trác nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại trên má phải bị thương của cô, "Mặt của em là do ai làm? Đường Nhiễm Băng? Tối qua ở bệnh viện,các em đánh nhau rồi hả?"

Túc Kỳ nhìn thấy vẻ mặt bát quái hưng phấn của anh, trong lòng dở khóc dở cười, 'Không phải cô ta."

Vừa lúc thư ký bưng hai ly trà nóng đi vào, Giang Thánh Trác ngậm miệng.

Sau khi thư ký rời khỏi, Giang Thánh Trác đẩy đẩy cái chén về phía Túc Kỳ,nhìn thấy Túc Kỳ bưng lên uống một hớp nhỏ, anh mới lại mở miệng,"Chuyện ông cụ Tần sáng nay anh mới biết được, nén bi thương đi."

Nước rất nóng, đầu lưỡi Túc bị nóng đến tê rần. Cô cầm chén rất chặt, vẫn không nói lời nào như cũ.

Giang Thánh Trác cảm thấy bây giờ Túc Kỳ và Diệp Tử Nam là cùng một loạibệnh, đều không thích nói chuyện, anh vẫn nhớ trước kia cái lúc mà anhcùng đấu võ mồm với Túc Kỳ.

"Được rồi, đừng cúi đầu như vậy nữa,nói một chút đi, khoảng thời gian trước biến mất lâu như vậy, ai cũngkhông liên hệ được, hôm nay bỗng nhiên lại chạy đến tìm anh, có chuyệngì hả?"

Túc Kỳ lặng lẽ lấy một tờ báo trong túi ra, đặt trên bàn.

Giang Thánh Trác dùng khóe mắt nhìn lướt qua, trên mặt lập tức xuất hiện sắcgiận, "Đừng cho anh xem, nói đến chuyện này anh liền tức giận. Lúc đầuđã nắm được thứ đó trong tay, nói không cần liền không cần, ngày cả lýdo nghiêm chỉnh cũng không có! Vậy còn không để cho người khác nói à!Thiếu chút nữa làm cho Thi Thần tức hộc máu!"

Giang Thánh Tráckéo cần cổ còn muốn nói thêm gì đó, nhìn Túc Kỳ bỗng nhiên dừng lại,nheo mắt, "Nghìn vạn lần em đừng nói với anh, chuyện này có liên quanđến em, nếu không anh sợ bản thân nhịn không được bóp chết em!"

Túc Kỳ yên lặng gật đầu, trái lại cô hi vọng Giang Thánh Trác có thể bóp chết cô.

Giang Thánh Trác vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghiến răng nghiến lợi, "Anh biết ngay!"

Túc Kỳ cầm cái chén, "Là em xin anh ấy nhường cho Thẩm thị, em không biếtmảnh đất kia rất quan trọng với anh ấy, em thật sự không biết! Nếu embiết...."

Giang Thánh Trác giận quá hóa cười, giọng nói mỉa maicắt ngang cô, "Chuyện của Diệp Tử Nam, em mà biết chút ít gì chứ? Cái gì em cũng không biết thì có!"

Túc Kỳ không còn cách nào cãi lại,"Vốn anh ấy không nói cho em biết, lúc đó anh ấy cũng không đồng ý mà,nếu thật sự quan trọng như thế, anh ấy có thể không nhường...."

Giang Thánh Trác cười lạnh, rất có ý tứ bất bình thay Diệp Tử Nam, "Túc Kỳ,em sờ sờ lương tâm mình nghĩ lại xem, mấy năm nay, hễ là Túc Kỳ em mởmiệng nói, d~đ!l~q!đ Diệp Tử Nam cậu ấy khi nào thì không đồng ý chưa?!"

Không cần suy nghĩ, cô đã suy nghĩ một đêm.

Không có.

Chỉ cần cô mở miệng, dù cho vẻ mặt Diệp Tử Nam không tình nguyện và nóiđiều kiện với cô, nhưng mà sau đó đều giúp cô xử lý vững vàng ổn thỏa,mà trước đó cô hứa hẹn cho tốt, nhưng anh chưa bao giờ thật sự đòi hỏi.

Túc Kỳ ấp úng vâng dạ, "Không phải em thật sự muốn anh ấy nhường cho ThẩmNgôn Lỗi, là em muốn biết trong lòng anh ấy em và Đường Nhiễm Băng ai là người quan trọng hơn. Năm đó anh ấy vì Đường Nhiễm Băng mà ngay cả mạng sống cũng không cần, chính là em muốn biết đáp án."

Loại tâm tình cô gái nhỏ này nếu nói lộ ra cho người ngoài nghe, Túc Kỳ cảm thấy rất mất mặt.

Giang Thánh Trác thấy tâm tình phụ nữ thật sự rất khó có thể nắm bắt được, vẻ mặt anh mê man, "Em nói cái gì?"

Túc Kỳ mang chuyện phía trước phía sau nói một lần, Giang Thánh Trác chỉ có thể thở dài.

"Anh chỉ có thể nói, cái tên kia thật sự là bảo hộ em quá tốt. Túc Kỳ à, thế giới này lộn xộn như vậy, em tận mắt thấy chưa hẳn đã là sự thật, huống chi, là người khác cho em nhìn. Bà già nhà họ Thẩm kia có tâm tư gì sao em không nhìn cho rõ? Nếu Diệp Tử Nam vẫn còn ý gì với Đường NhiễmBăng, sao cậu ấy lại có thể có chuyện với em? Vốn rất thông minh làm sao mà tới chuyện này lại mơ hồ như vậy hả?"

Túc Kỳ gật đầu, "Bây giờ em đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng mà đã muộn rồi."

Giang Thánh Trác khó chịu bưng chén lên uống một hớp, nước nóng quá, anh liền phun ra, lần này càng bực bội hơn.

Túc Kỳ sợ hãi nhìn anh, "Chuyện thật sự rất nghiêm trọng sao?"

Giang Thánh Trác liếc cô một cái, "Em cảm thấy thế nào?"

"Em chính là không biết, mới hỏi anh."

"Anh thật sự bị em làm tức chết!" Giang Thánh Trác Hận không thể hất nướcnóng lên mặt cô, "Anh cũng không rõ lắm, thì vì chuyện này anh vẫn giậncậu ấy, không liên lạc, cũng không biết cụ thể thế nào."

Túc Kỳ muốn nói lại thôi, "Vậy anh đến hỏi anh ấy giúp em với."

Bây giờ cô chỉ muốn làm chút gì đó để sữa chửa một chút.

"Sao mà em không tự đi?"

Bây giờ cô còn mặt mũi gì mà đi tìm anh nữa.

Túc Kỳ cũng không biết mình bị làm sao vậy, nghĩ tới thì khóc, nước mắt như hạt đậu nói rơi xuống liền rơi.

Giang Thánh Trác chịu không nổi nhất là nước mắt phụ nữ, hai tay nâng lênđỉnh đầu, "Được được được, anh đi hỏi giúp em, bà cô, nghìn vạn lần emđừng khóc nữa. Lát nữa người ta thấy, thật sự là anh không giải thíchđược đâu!"

Túc Kỳ lau lau nước mắt, "Khi nào thì anh biết được?"

Giang Thánh Trác lạnh nhạt với cô, "Biết cái gì?"

"Em và Thẩm Ngôn Lỗi....."

Giang Thánh Trác nghiêng đầu qua một bên, vẻ mặt không muốn nhìn, "Biết từ tám trăm năm rồi!"

"Vậy anh...."

"Em nghĩ rằng anh không muốn? dienn daan lee quyy d0n Nếu không phải DiệpTử Nam che chở em, anh đã sớm lấy chuyện này giết chết em rồi! Diệp TửNam gặp phải em, thật là đáng đời! Cứ đồng ý một lần lại một lần! Đángđời!"

Giang Thánh Trác càng nói càng tức giận, hận không thể nhảy lên đánh cô một trận, sau đó lại đánh Diệp Tử Nam một trận nữa.

Giang Thánh Trác nhìn bộ dạng đáng thương tội nghiệp của cô, giọng điệu cứngrắn hỏi, "Còn lời nào muốn anh nói với cậu nữa nữa không?"

Túc Kỳ hít hít mũi, "Có."

"Nói đi."

"Anh nói với anh ấy, em không muốn ly hôn."

"Ly hôn? Cậu ấy nói ra?"

"Không phải, là em nói."

Giang Thánh Trác cảm thấy đỉnh đầu mình bốc khói luôn rồi.

Cuối cùng Túc Kỳ bị anh đẩy ra cửa, "Em đi nhanh đi, anh thật sự sợ mình không khống chế được đánh chết em!"

Túc Kỳ biết, mặc dù Giang Thánh Trác tức giận, nhưng lời nói nhất định anh sẽ chuyển tới.

Cô từ chỗ Giang Thánh Trác đi ra, gọi điện thoại xin phép rồi trở về nhà.

Về tới cửa, vừa lúc gặp mẹ Túc ra cửa đi mua đồ ăn.

"Mẹ, hôm nay mẹ không có tiết hả?"

"Ừm, sao con lại trở về đây?"

Nói xong, lôi kéo Túc Kỳ vào cửa.

Túc Kỳ ngồi trên ghế sofa, cũng kéo mẹ Túc ngồi xuống luôn, sau đó vùi vàolòng mẹ Túc, hít một hơi thật sâu, "Mẹ, ông ngoại Diệp Tử Nam mất rồi."

Mắt mẹ Túc nhảy dựng lên, "Chuyện khi nào?"

"Đêm qua."

"Con đứa nhỏ này làm sao bây giờ mới nói hả."

"Mẹ."

"Làm sao vậy?"

"Mẹ, cón làm sai rất nhiều chuyện, rất nhiều rất nhiều, vô tình cố ý, sai rất nhiều chuyện...."

Mẹ Túc cảm thấy không thích hợp, "Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Túc Kỳ vùi đầu càng sâu, "Không có gì...Mẹ, con chính là nhớ mẹ."

Mẹ Túc dở khóc dở cười, "Con đứa nhỏ này, cũng đã lớn như vậy rồi mà còn làm nũng."

Diệp Tử Nam, thật xin lỗi, mấy năm nay, cái gì em cũng không muốn suy nghĩ,cái gì cũng chẳng muốn, ỷ vào tình yêu của anh vào sự dễ dàng tha thứcủa anh, làm rất nhiều chuyện tổn thương anh. Gần đây em suy nghĩ rấtnhiều, suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, nhưng mà, đều đã quá muộn.Làm sao bây giờ?
Nhấn Mở Bình Luận