Edit: QuanhBeta: Nhược Vy Lúc Đinh Tấn tới nơi, mấy chiếc xe đang bốc cháy. Các đặc công bao vây chiếc xe, không lâu sau xe cứu hỏa và xe cứu thương xông thẳng vào hiện trường, lập tức cứu viện và dập lửa.
“Đội trưởng Đinh.”
Đinh Tấn đang di dời những người bị thương do ở gần vụ nổ. Nghe tiếng la, anh quay đầu nhìn Nhiệt Hắc và Tứ Mã chạy tới. Hai người bọn họ đều mồ hôi đầm đìa, có lẽ vừa xảy ra chuyện thì bọn họ lao vào cứu viện.
“Phía đông và phía tây cũng có xe nổ.” Nhiệt Hắc báo cáo.
Tứ Mã tiếp lời: “Phán đoán ban đầu do bình xăng ô tô phát nổ.”
Trong trường hợp bình xăng ô tô vỡ, xăng phải tiếp xúc với nhiệt độ cao mới có thể phát nổ. Nếu là ban ngày, dưới ánh nắng gay gắt của Mạc Ấp, khả năng cao bình xăng sẽ phát nổ. Nhưng bây giờ đang là buổi tối, nhiệt độ không khí giảm xuống, ô tô không thể tự cháy. Trừ khi có người cố ý phóng hỏa.
Đinh Tấn nhíu mày tự hỏi, các xe đỗ cạnh nhau, thời gian xảy ra vụ nổ có phải quá trùng hợp hay không? Nếu không trùng hợp, vậy có kẻ cố ý gây rối.
Châu Dật.
Đinh Tấn sa sầm mặt, “Hai cậu ở đây, hợp tác với các đặc công xem xem có kẻ nào khả nghi hay không? Điều tra tất cả các xe, bảo đảm không còn vụ nổ nào xảy ra, mau chóng sơ tán người dân.”
Nhiệt Hắc và Tứ Mã nhìn nhau, nghiêm nghị chào theo hình thức quân đội: “Rõ!”
Đinh Tấn ra lệnh xong, lập tức vòng về hành lang. Anh không tìm thấy Châu Dật.
Người trong hành lang đã được sơ tán gần hết, Đinh Tấn chạy sang đầu bên kia. Lúc ra ngoài, bởi vì đám đông mà anh không thấy cô đâu.
“Châu Dật.”
Đinh Tấn vỗ vai cô nàng mặc váy đỏ gần đó. Cô gái có mái tóc dài quay đầu, khó hiểu nhìn anh, anh mới biết mình nhận sai người.
“Xin lỗi.”
Đinh Tấn tiếp tục đi về trước tìm kiếm. Đám đông còn đang sợ hãi bàn tán, rất nhiều người vây quanh đặc công hỏi bao giờ mới được đi, dòng người tựa như nước lũ.
Tìm mãi cũng không phải cách hay.
Đinh Tấn dừng lại, nhìn quanh bốn phía.
Nếu Châu Dật ở trong đám đông thì khá an toàn, anh cũng không nhất thiết phải tìm cô. Nhưng lỡ cô bị bắt cóc…
Muốn dẫn một người rời khỏi vườn nho mà không bị phát hiện, chỗ ẩn nấp tốt nhất là ở đâu?
Đinh Tấn dừng lại, xuyên qua dòng người rẽ vào một con đường nhỏ.
Đêm nay không trăng không sao, vườn nho tối om om.
Đinh Tấn vòng qua con đường nhỏ, lẳng lặng chú ý động tĩnh. Đi khoảng chừng một km, anh tinh ý nhận ra mấy tia sáng, nghiêng đầu nghe kĩ còn có tiếng người đang trò chuyện. Bọn chúng trao đổi bằng tiếng Stan.
Anh trốn sau gốc cây nho, ánh sáng điên cuồng đảo loạn xạ, giống như đang tìm gì đó, tỉ mẩn kiểm tra từng bụi cây.
Châu Dật chưa bị bọn chúng bắt?
Đinh Tấn nghĩ gì đó, khóe môi hơi nhếch.
VIRUS tìm không mục đích. Bọn chúng ở đây chứng tỏ Châu Dật đang trốn quanh vùng lân cận. Nếu cô bị bọn chúng tìm thấy thì khá phiền toái.
Đinh Tấn vỗ cọc nho, lùi về sau đạp mạnh một cước, cọc nho kêu “rắc” một tiếng, chậm rãi ngã xuống đất. Tiếng động khá rõ ràng.
Anh kéo một sợi dây nho tới chiến hào, chậm rãi nằm trên đất chờ hành động.
Trong bóng đêm có mấy bóng dáng chạy về phía này. Đinh Tấn nhẩm đếm, ba người. Anh sờ vào trong túi, một khẩu súng, một viên đạn là đủ.
Ba người kia cầm đèn pin chiếu vào từng bụi nho. Đinh Tấn chờ ánh sáng chiếu về phía mình, đối phương còn chưa kịp phản ứng, anh đã dùng dây nho quấn chặt cổ gã ta.
Hai gã Stan thấy thế thì rút súng nhắm thẳng Đinh Tấn. Đinh Tấn nhào lên đá súng trong tay một gã Stan, sau đó kéo gã đang bị dây nho cuốn quanh cổ lên, trực tiếp chặn họng súng từ gã còn lại.
“Đoàng”, một gã Stan ngã xuống.
Đinh Tấn lợi dụng đối phương để giết chết đồng bọn của chúng. Hai gã Stan bị chọc giận, hùng hổ xông lên lại bị Đinh Tấn đá trúng tay. Gã còn lại vung quyền, Đinh Tấn cúi xuống đấm một cú trúng bụng gã ta, sau đó dùng chân đá gã ta ngã bay xuống đất.
Anh nhìn gã Stan đang cầm súng chuẩn bị nhắm bắn, nhanh chóng cúi người lẩn trốn, tránh được một viên đạn.
Gã cầm súng bị thương, điên cuồng đuổi theo.
Đinh Tấn nhặt đèn pin rơi xuống đất lên chiếu thẳng mắt gã ta. Gã ta bị chói, anh chạy tới bẻ quặt tay đối phương, súng rơi vào tay anh.
Hai gã Stan còn muốn phản công, Đinh Tấn chĩa súng vào bọn chúng.
“Không được nhúc nhích.”
Đinh Tấn đá đèn pin ra xa, anh đứng giữa giống như người phán xử.
Gã Stan phía bên trái định đứng dậy, Đinh Tấn không chút do dự nã một phát vào đầu gối gã ta.
“VIRUS?”
Đinh Tấn vừa mới nói tên tổ chức, đột nhiên gã Stan nhào lên ôm chân anh khiến anh không thể cử động. Anh không đá được gã ta, đành dùng súng đánh gục.
Rõ ràng có súng lại không chịu dùng… Gã Stan đoán súng của Đinh Tấn đã hết đạn. Gã ta thừa dịp Đinh Tấn rụt tay về, nhào lên đẩy ngã anh xuống đất, sau đó ôm rịt tay phải của anh, điên cuồng đánh từng quyền.
Tay phải Đinh Tấn tê rần, anh buông lỏng súng.
Gã Stan vừa định chạm vào súng, Đinh Tấn đập báng súng vào huyệt Thái Dương gã ta. Gã ta bật ngửa ra sau, anh tránh khỏi gông cùm xiềng xích.
Đinh Tấn cầm súng đứng dậy. Gã Stan lắc đầu muốn đứng lên, nhưng bởi vì không giữ được thăng bằng mà lại ngã xuống. Anh không cho gã ta cơ hội, tung quyền khiến gã ta hôn mê.
Ba người, ít nhất vẫn còn một kẻ sống.
Đinh Tấn đang định gọi điện thoại bảo Nhiệt Hắc và Tứ Mã tới đây, dò dẫm túi tiền lại không thấy điện thoại đâu.
Có lẽ vừa rồi đánh nhau nên làm rơi. Đinh Tấn nhặt đèn pin lên tìm kiếm, đúng lúc này có tiếng ô tô ngoài đường xa vang vọng, hai dài một ngắn. Ngay sau đó là giọng người Stan trò chuyện, đoán chừng khá nhiều người, là tiếp ứng của VIRUS.
Đinh Tấn nhíu mày tắt đèn pin. Anh nhìn mấy người nằm sõng soài dưới đất, lặng yên rời đi.
Anh đi không xa, cách đó trăm mét có một chiến hào quan sát.
Mấy bóng đen tìm được đồng bọn. Có lẽ ý thức được bản thân bị bại lộ, đối phương lại không dễ chơi, bọn chúng không dám đi tìm anh, khiêng đồng bọn rời đi.
Hai phút sau tiếng còi cảnh sát vang vọng, ánh sáng lóe giữa màn đêm.
“Đội trưởng Đinh!”
Nhiệt Hắc và Tứ Mã dẫn một đội đặc công vào vườn nho. Đinh Tấn ra ngoài chiến hào, phủi bụi đất dính trên người.
“Ở đây.” Anh đáp.
Nhiệt Hắc và Tứ Mã chạy tới. Nhiệt Hắc hỏi: “Đội trưởng Đinh có sao không ạ?”
“Hình như vừa rồi em nghe thấy tiếng súng.” Tứ Mã tiếp lời.
Đinh Tấn tóm tắt ngắn gọn, dặn: “Hai cậu dẫn đội đặc công tìm xung quanh, có lẽ bọn chúng chưa đi xa.”
“Rõ!”
“Đội trưởng Đinh, em nghe nói…”
Nhiệt Hắc lại gần thì thầm bên tai Đinh Tấn, Đinh Tấn sầm mặt.
“Báo lại cho đội trưởng Trần.”
“Rõ!”
Tứ Mã nhìn xung quanh, “Chị Châu Dật đâu ạ?”
Đinh Tấn cầm hai đèn pin, vỗ vai hai người họ, “Tôi đi tìm cô ấy, phiền các cậu giải quyết nốt.”
Dọc vườn nho là một con đường nhỏ, Đinh Tấn men theo nó.
“Châu Dật?”
“Châu Dật.”
Đinh Tấn đi tới cuối con đường cũng không thấy cô. Gần đó có người dân đang tụ tập, anh hỏi thăm lại không có kết quả.
Anh vòng qua thôn, định vào nhà trọ gần đó thử xem, nhưng nghĩ lại cô không có căn cước công dân, có lẽ ông chủ quán trọ sẽ không cho vào.
Lên trên nữa là phòng sưởi, Đinh Tấn lo lắng kiểm tra mấy lần vẫn không có kết quả.
Tuy VIRUS không bắt được cô, nhưng không thấy cô vẫn khiến anh hoảng sợ. Dù sao con gái một thân một mình giữa buổi tối cũng rất nguy hiểm.
Vườn nho lớn như vậy, rốt cuộc cô trốn ở đâu? Chạy bao lâu rồi?
...
Châu Dật mượn điện thoại của Trần Hoài Cảnh. Đột nhiên cô biến mất, chắc đám Đinh Tấn đang tìm cô, cô muốn báo với anh một câu cô không sao. Mà khi nhận lấy điện thoại, cô mới nhận ra mình không nhớ số anh.
Châu Dật không chút do dự bấm dãy số quen thuộc.
Điện thoại vừa thông, cô lập tức nói: “Em đây.”
Lục Mỹ Mỹ hỏi lại: “Số mới của bạn em à? Sao lại ở khu vực khác?”
“Không phải của em.” Châu Dật giải thích ngắn gọn, vào thẳng chủ đề, “Gửi cho em số điện thoại hai hôm trước em gọi cho chị.”
“Hai ngày trước… Số ở Vực Thành?”
“Ừ.”
Lục Mỹ Mỹ hoang mang, “Châu Dật, rốt cuộc là sao? Em gặp phải chuyện gì đúng không?”
“Bao giờ về nói sau. Giờ gửi em số trước đã.” Châu Dật đáp.
“Được rồi. Gửi vào số này?”
“Dạ.”
Bên Lục Mỹ Mỹ im lặng mấy giây, “Rồi đó.”
Châu Dật nhận được tin nhắn, “Em nhận được rồi. Tắt máy đây.”
“Ê, khoan đã.” Lục Mỹ Mỹ vội la, “Sau này muốn tìm em thì gọi số nào?”
Châu Dật không chút do dự, “Số Vực Thành.”
Cúp máy, Châu Dật gọi điện thoại cho Đinh Tấn. Điện thoại mới kêu vài tiếng đã lập tức thông.
“A‘nô’?”
Châu Dật ngạc nhiên, “Tứ Mã?”
“Chị Châu Dật ạ?”
“Ừ.”
Tứ Mã kích động, “Chị Châu Dật đang ở đâu đấy ạ? Chị có sao không ạ?”
“Không sao.” Châu Dật hỏi lại: “Đinh Tấn đâu? Sao cậu lại nhận máy?”
“Đội trưởng Đinh làm rơi điện thoại, em nhặt được. Giờ anh ấy đang tìm chị đấy ạ.” Tứ Mã hỏi lại lần nữa, “Chị đang ở đâu đấy ạ?”
Châu Dật miêu tả quán trọ.
Tứ Mã ngẫm nghĩ một lúc, “Hình như đội trưởng Đinh đang ở quanh đó.”