Đã lâu lắm rồi Loan chưa được cảm nhận sự thăng hoa giường chiếu như thế này, mặc dù cô luôn để tâm hồn mình đi hoang. Ngoài Hùng ra thì Loan đã ăn nằm với không ít đàn ông, với nhu cầu cực mạnh trong chuyện chăn gối nên Loan cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ.
Một người đàn bà dâm loạn tuổi ba mươi với hừng hực nhựa sống đã bắt đầu khám phá ra cái mỏ lộ thiên ngay trước mặt mà mình cần phải khai thác triệt để. Hai con người tội lỗi ấy cứ quấn lấy nhau mấy tiếng đồng hồ, mặc kệ thuần phong mỹ tục và cái thứ gọi là đạo lý cha con. Tất cả những ý niệm đó không có ở đây, hiện tại chỉ có một con cái và một con đực đang say đắm giao hoan.
Mới đầu Loan còn e dè, nhưng sau đó cô bắt đầu hòa nhập với ông. Những tiếng rên khe khẽ vang lên, bàn tay được tỉa tót cẩn thận đang bấu chặt lấy tấm lưng trần của ông bố chồng đầy nhục dục. Chưa bao giờ Loan thấy mình sung sướng như lúc này, phải công nhận ông Thêm cực kỳ điêu luyện trong khoản giường chiếu, vậy mà sao giờ cô mới phát hiện ra?
Loan cảm tưởng như ông Thêm còn khỏe hơn mấy gã trai trẻ tầm tuổi cô bây giờ, bằng chứng là suốt mấy tiếng đồng hồ hoan lạc mà cái đó của ông vẫn cứ cứng ngắc và vươn lên hùng dũng. Cảm thấy như vậy đã thỏa mãn, Loan vuốt ve đồ chơi của bố chồng rồi bất ngờ nhổm người dậy đưa cả cái lưỡi khát tình ra mút trọn cái thứ đó vào trong miệng, bị kích thích cực điểm, ông Thêm ưỡn người lên rồi bật ra tiếng rên đầy khoái cảm. Ông đưa tay vuốt tóc Loan nói giọng âu yếm:
--Em tuyệt vời lắm Loan ơi! Anh yêu em!
Rồi ông đè Loan xuống, lần này thì như một cơn cuồng phong vũ bão, với bao nhiêu ngày tích tụ, thèm khát ông như muốn nghiền nát cô con dâu trong lòng. Một dòng tinh lực từ trong người ông phụt thẳng vào Loan khiến cô ưỡn mình đón nhận, ông Thêm rùng mình một cái rồi thở ra khoan khoái. Nằm ôm Loan một lúc ông mới buông cô ra, thì thầm giọng tiếc nuối:
--Bây giờ em đã là của anh. Chỉ cần em thèm lúc nào thì anh sẽ đáp ứng lúc ấy, con mèo bé nhỏ ạ.
Loan cũng ỡm ờ:
--Liệu hồn đấy, cứ anh anh, em em mãi ở mồm mà chị già phát hiện ra thì chết cả lũ. Thôi về phòng đi, từ sau nhớ là phải quan sát thật kỹ rồi hãy vào phòng em nghe chưa?
Ông Thêm lại cúi xuống hôn thật lâu vào đôi môi ngọt ngào của Loan, đoạn nhắc nhở:
--Từ mai không được đi đâu nữa nhé? Cái này là của anh đấy, không cho thằng nào đụng vào đâu…
Hôm đó cả ông Thêm và Loan đều ngủ dậy rất muộn, bà Hảo đã dậy đi chợ từ lúc nào, thằng Thắng cũng đã đi học nhưng cửa phòng Loan vẫn đóng im ỉm, trên nhà ông Thêm cũng chẳng có động tĩnh gì. Lúc đi bà phải gọi rõ to:
--Tôi đi chợ đây, ông nhớ dậy sớm mà ăn sáng nhé. Nấu mỳ tôm trứng mà ăn.
Đoạn bà mới nhìn sang phòng con dâu mà cám cảnh, chả biết nhà bà cưới phải thứ dâu gì nữa? Ai đời con dâu chả chịu động tay động chân vào việc gì, ngày có hai bữa cơm cũng chẳng xong. Cứ mỗi lần bà góp ý thì ông lại gạt đi kêu là mình khó quá lại mang tiếng bắt le bắt lét con dâu, thế có điên không chứ?
Bà Hảo đâu biết rằng hai kẻ mèo mỡ kia cũng chỉ cần đợi bà rời khỏi nhà và Thắng đi học là chúng lại ập vào nhau. Đúng là cái gì ăn vụng cũng ngon thì phải, cả buổi sáng hôm ấy đôi chim chuột bố chồng nàng dâu lại ập vào nhau không rời. Khi chỉ còn có hai người thì cái danh xưng “Bố - Con” được họ vứt vào một xó, thay vào đó là những câu từ không thể nào ngọt ngào hơn. Nếu không thấy người, chỉ nghe họ nói chuyện chắc sẽ đoán đó là một đôi uyên ương hay của một cặp vợ chồng trẻ mới cưới….
Mối quan hệ khuất tất của ông Thêm với con dâu chẳng một ai hay biết, vì cả hai đã thỏa thuận nên ngoài mặt họ không hề để ý đến nhau, nhất là những lúc bà Hảo cằn nhằn về con dâu thì ông Thêm cũng không còn tỏ thái độ gạt đi như lần trước mà thay vào đó ông bắt đầu vào hùa với bà Hảo chỉ trích Loan nhưng là khi không có cô ở đó. Thành ra bà Hảo chẳng hề nghi ngờ, Thắng thì đang là một thằng trẻ ranh chục tuổi đầu ai hơi đâu mà lo.
Càng ngày ông Thêm càng say Loan như điếu đổ, nhưng Loan thì lại khác. Cô ta chỉ cần ông như một nhu cầu thỏa mãn xác thịt vào ban đêm chứ ban ngày cô đã có những dự án tiềm năng kia. Loan không chịu ngồi yên trong nhà mà bỏ phí cái tòa thiên nhiên của mình cả, cô nghĩ thanh xuân của người con gái trôi qua nhanh lắm, nếu không tận dụng nó thì phí của giời.
Sau khi ăn sáng xong, Loan lại tung tẩy cái xe 82 ra khỏi nhà mặc cho ông Thêm hậm hực ghen tuông trong lòng. Địa điểm đầu tiên cô đến là ghé vào nhà bà bô để xin mấy trăm, hôm nọ cô đã tăm tia được một cái váy trên phố rất đẹp mà chưa có tiền, nếu để lâu sợ họ bán mất. Một người chỉ ham ăn chơi đua đòi trong khi không làm ra một xu như Loan thì việc đánh mất mình là điều tất yếu, huống chi chính cô lại tự mình dấn thân vào.
Tắt máy dựng xe trước cửa, thấy bà Cải đang mải mê đưa hàng cho khách, lúc này mới gần chín giờ sáng nên khách đi chợ vào mua hàng rất đông. Mẹ thì cứ luôn chân luôn tay còn cô con gái thì chỉ nhăm nhăm nhìn xem mẹ để tiền chỗ nào. Bà Cải bực lắm nhưng không lẽ đang đông khách lại quay ra chửi con. Mấy bà khách nhìn thấy Loan ăn mặc như vậy thì trong bụng cũng coi thường lắm, nhưng vì lịch sự nên họ không nói ra mà thôi.
Bà Cải bảo Loan:
--Ở đây phụ mẹ một tí rồi hãy đi, lắm việc quá.
--Ôi con đang bận công việc rồi mẹ, cho con mượn ít tiền nhé con đi mua cho thằng Thắng ít đồ mẹ ạ.
Nói rồi chẳng đợi cho bà Cải đồng ý, Loan thò tay vào ngăn kéo nhúp ngay một ít tiền đếm đếm, tiện thể đút ngay vào túi và lên xe lủi mất. Bà Cải ngại với khách quá, quay ra chữa ngượng:
--Khổ, con với cái chẳng biết đi làm ở đâu không biết, cứ bảo ra bán hàng cho mẹ mà nó có chịu đâu?
Một bà chép miệng nói:
--Con bà đẹp thế kia thì bảo ngồi gò lưng bán hàng cho mẹ đời nào cô ấy chịu. Nghe bảo chồng nó đi Tây hả bà? Thảo nào vợ ăn diện thế?
Bà Cải như được gãi đúng chỗ ngứa liền vui miệng:
--Ôi thằng chồng nó không biết sao mà cả gần năm nay chả có tin tức gì bà ạ. Tôi cũng lo lắm, nghe đâu bên ấy đang xảy ra chiến tranh chẳng biết thế nào. Thế nên mấy tháng nay cháu nó có gửi tiền về đâu bà…
Bà khách kia định nói câu gì nhưng thấy đông người không tiện lại thôi. Trả tiền hàng cho bà Cải xong thì đi về, ra khỏi cửa hàng bà kia lẩm bẩm:
-- Con với chả cái, nhìn cứ như con nặc nô, loại này thời xưa thì khéo lại ễnh bụng ra ối lần rồi.
Nói xong bà ta nhổ đánh toẹt bãi nước bọt xuống đất. Người làng quê là vậy, thấy cái gì chướng tai gai mắt là cấm có chịu được. Loan khác hẳn với những người con gái nơi đây, bà mẹ nào mà nhìn thấy cô như vậy cũng không muốn cho con cái mình chơi cùng, điều đó là hoàn toàn bình thường bởi chả ai thích giao du với những cái xấu cả.
Thói đời cái cái xấu hay còn gọi là tiếng dữ đồn xa. Bà Hảo hay bán hàng ở chợ nên việc mọi người bàn tán về con dâu cuối cùng cũng đến tai bà. Hôm đó có một bà mua gạo hàng bên cạnh chẳng biết do vô tình hay cố ý đã ngồi nói chuyện với bà kia, câu chuyện của họ không có từ nào thoát khỏi tai bà:
--Này, bà có biết cái con Loan vợ thằng Hùng không?
Bà kia hiếu kỳ hóng cổ lên nói:
--Úi tôi lạ gì, nó là con dâu bà Hảo đấy, có vấn đề gì à?
--Nói be bé cái mồm thôi kẻo bà ấy nghe tiếng. Con bé ấy đĩ lắm bà ạ, chồng đi chưa nóng chỗ đã đi tằng tịu hết người này tới người khác. Hôm vừa rồi vợ chồng nhà cái Lan cũng cãi nhau về con bé này đấy, nghe đâu thằng Toàn chồng nó đi lăng nhăng với con này bị nó bòn hết cả tiền, ghê quá đi mất.
--Thế cơ à? Loại đàn bà cứ thấy trai ở đâu là mắt la mày lém đến đó thì sớm muộn nó cũng dắt trai về nhà bà nhỉ? May con trai tôi làm việc trên thành phố ít về quê, chứ không mà gặp con này lại tan cửa nát nhà hết.
Họ còn nói với nhau nhiều lắm nhưng bà Hảo đành giả câm giả điếc để nghe cho hết, giờ bà có bênh con dâu cũng không được mà lên tiếng hỏi hai người kia thì cũng vô duyên, thôi đành để ý xem Loan có đúng như lời họ nói hay không vậy. Nếu đúng như thế thì con này hỏng thật, ai chứ cái nhà chị Lan thì bà lạ gì, chị này trước vẫn chơi thân với con dâu bà nhưng đúng là lâu rồi không thấy qua lại nữa. Có lẽ nào những điều họ nói là thật? Không có lửa lấy đâu có khói?
Là mẹ chồng nhưng bà Hảo cũng đến xấu hổ về con dâu, nghĩ mà buồn cho thằng con trai, đi nước ngoài lâu nay đã không có tin tức gì về bà đã rầu hết cả ruột gan, nay lại phải nghe thêm mớ bùng sung về cô con dâu trắc nết này nữa thì mệt quá.
Mà ngày xưa thằng Hùng yêu con bé này bà đã nhất mực không đồng ý rồi vì thấy cái mắt nó cứ liếc ngang, đã vậy lại ướt rượt, người đàn bà có con mắt này thì một là gian hai là dâm. Vậy mà bà gàn cũng không được, nó cứ đòi sống đòi chết lấy cho bằng được. Đẹp thì cũng đẹp thật đấy nhưng không ngoan thì cũng là vợ người ta thôi...