Thịnh Khải Tề đang ngồi xem lại đoạn băng ghi hình thì thấy Trương Cẩn Trung vội vàng chạy tới.
Trương Cẩn Trung bước tới nói với Thịnh Khải Tề: “Tứ thiếu phiền cậu đưa cho tôi cuốn băng ghi hình đó bởi vì nó là bằng chứng rất quan trọng trong vụ kiện sắp tới của tôi…Thịnh gia tuy là rất có thế lực ở Thành phố X này nhưng việc sai trái không thể bao che nên phiền tứ thiếu vui lòng hợp tác”.
Trương Cẩn Trung cứ nghĩ là Thịnh Khải Tề đến lấy cuộn băng để phi tan bằng chứng tố cáo tội ác của Diệp Hạ Lam nên sẽ không dễ dàng đưa cuốn băng cho mình nhưng anh không ngờ Thịnh Khải Tề lại không hề suy nghĩ gì mà đưa cuốn băng cho mình một cách dễ dàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
2. Em Nghe Thấy Được
3. [Vong Tiện] Sẻ Nhỏ Nơi Đầu Tim
4. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
=====================================
Thịnh Khải Tề chìa cuốn băng ra cho Trương Cẩn Trung và nói: “Được lắm vậy phiền luật sư Trương khởi kiện nhanh lên một chút”.
Trương Cẩn Trung nhíu mày khó hiểu liền hỏi: “Tứ thiếu cũng thấy nên kiện hay sao,Thịnh gia không sợ mất mặt hay sao??”.
“Thịnh gia của tôi ủng hộ hết mình, nhất định sẽ hỗ trợ anh hoàn tất vụ kiện này”.
Trương Cẩn Trung đứng suy nghĩ “Hình như có gì không đúng thì phải mọi lần Thịnh gia luôn bảo vệ cho Diệp Hạ Lam tại sao hôm nay lại đốc thúc vụ kiện này thật là khó hiểu…chẳng lẽ sau khi biết bộ mặt thật của Diệp Hạ Lam Thịnh gia thay đổi suy nghĩ muốn chấp nhận Hạ Mạt hay sao…”.
Thịnh Khải Tề lại nói: “Luật sư Trương anh không kiểm tra lại cuốn băng hay sao??”.
Trương Cẩn Trung nghe vậy liền mở cuốn băng lên xem, đến đoạn Hạ Mạt tự mình ngã xuống lầu, Thịnh Khải Tề liền nói: “ Người thứ nhất mà Thịnh gia chúng tôi muốn kiện chính là Hạ Mạt với tội danh cố ý bôi dọa danh dự và đổ tội oan cho người khác…”.
Trương Cẩn Trung tiếp tục theo dõi thì thấy Thịnh Khải Luân đẩy Diệp Hạ Lam vào cái tủ kính không thương tiếc rồi thấy Diệp Hạ Lam bị thương rất tội nghiệp, Trương Cẩn Trung không dám tin vào mắt của mình nữa anh không ngờ là Thịnh Khải Luân lại có thể ra tay như vậy.
Ánh mắt của Thịnh Khải Tề toát lên sự lạnh lùng cùng giận dữ, anh nói: “Người thứ hai mà Thịnh Khải Tề tôi muốn kiện chính là Thịnh Khải Luân với tội danh cố ý gây thương tích và tội giết người”.
Trương Cẩn Trung liền giật mình quay sang nhìn Thịnh Khải Tề: “Diệp Hạ Lam…cô ấy…cô ấy bị làm sao mà phải kiện Khải Luân tội giết người…”.
“Cô ấy hiện giờ đang nằm viện sức khỏe rất yếu…cô ấy bị xảy thai và kẻ sát nhân chính là Thịnh Khải Luân nếu anh ấy không đẩy cô ấy thì đứa bé đã không mất đi rồi”.
Trương Cẩn Trung vẫn chưa thông được mọi chuyện nên ngồi im lặng hồi lâu, Thịnh Khải Tề đứng dậy rồi nói: “Anh ba của tôi kêu anh tới đây khởi kiện chứ gì vậy thì kiện đi Thịnh gia tôi sẽ đi hầu tới cùng” nói xong rồi Thịnh Khải Tề liền cất bước rời đi.
Đến tận bây giờ Trương Cẩn Trung vẫn không chấp nhận được Hạ Mạt hiền lành mà anh biết lại là người mưu thâm kế độc như vậy hơn nữa càng không thể tin Thịnh Khải Luân một con người luôn lịch thiệp nho nhã lại có thể ra tay với một cô gái yếu đuối không có sức phản kháng nặng như vậy. Điều mà Trương Cẩn Trung thấy hối hận nhất chính là trước giờ luôn nghĩ Diệp Hạ Lam là người xấu anh luôn cho rằng Diệp Hạ Lam giả vờ ngây thơ hiền lành chỉ để lấy lòng của Thịnh Khải Luân mà thôi. Trương Cẩn Trung thơ thẩn đi về không biết có nên kiện hay không, một mặt anh cũng rất bức xúc thay cho Diệp Hạ Lam muốn giúp cô giành lại công lý nhưng khổ nỗi Thịnh Khải Luân lại là bạn thân của mình từ thời học tiểu học nên Trương Cẩn Trung cảm thấy rất khó xử vậy, Hạ Mạt lại là cô gái anh đem lòng yêu thương nên anh quyết định không nhúng tay vào chuyện này nữa.
Trương Cẩn Trung đã trả lại đoạn băng ghi hình cho Thịnh Khải Tề, chuyện này tốt nhất là nên để Thịnh gia tự giải quyết.
Sau khi xem xong đoạn băng hình sự việc xảy ra với Diệp Hạ Lam, Thịnh lão gia rất tức giận ông nói với Thịnh Khải Tề: “Tiểu tứ cháu mau liên lạc với Khải Luân kêu nó về đây gấp cho ông”.
Thịnh Khải Tề khẽ thở dài: “Đã ba ngày rồi con gọi điện liên tục mà không thấy anh ấy nghe máy”.
Thịnh lão gia lắc đầu thở dài rồi nói: “Được lắm, vì con tiện nhân đó mà cả nhà náo lên vậy mà nó vẫn còn không biết phân biệt đúng sai, vợ nó xảy thai mà nó vẫn ngang nhiên ở bên người phụ nữ khác…Thịnh Khải Luân đúng là rất giỏi rồi”
Thịnh lão gia quay sang nhìn Thịnh Khải Nam rồi nói: “Khải Nam chức vụ CEO của công ty tạm thời sẽ do con tiếp quản còn nữa đóng băng tài khoản của Khải Luân vô thời hạn ngay cho ba”.
“Dạ ba con sẽ làm ngay”, Thịnh Khải Nam là ba của Thịnh Khải Luân nhưng với những chuyện mà anh gây ra ông không thể nào bao che con anh được.
Thịnh lão gia lại nói với Thịnh Khải Lăng: “Khải Lăng con quen biết rất thân với tổng giám đốc công ty giả trí Nghệ Ảnh đúng không?”.
Thịnh Khải Lăng liền gật đầu: “Dạ đúng vậy ông nội”.
“Con hãy làm sao để đứa con gái tên Hạ Mạt đó phải rời khỏi làng giải trí ngay cho ông phải làm cho cô ta thân bại danh liệt không dám ra đường ở Thành phố X nữa”.
Thịnh Khải Lăng trước giờ rất muốn lấy lòng ông nội cho nên việc ông giao anh hiển nhiên gật đầu đồng ý: “Dạ con hiểu rồi, con nhất định làm cho cô ta không dám ngẩng mặt lên nhìn người đời”.