Thời gian cũng thấm thoát trôi qua, mới đây đã hai năm rồi. Yên Nhi bây giờ là một cô bé mười tuổi, chiều cao và ngoại hình cũng thay đổi không ít.
Từ khi chia tay với Tâm Ly, hai người không còn giữ liên lạc với nhau nữa. Cả hai sống một cuộc sống riêng của mình. Tiền mà Tâm Ly lén lút nhét vào áo Yên Nhi, cô bé cũng đã dùng nó để mua thuốc men và trị bệnh cho bà.
Bà ngoại đã đổ bệnh, không thể làm việc gì được nữa. Căn bệnh tai biến đã làm liệt đi đôi chân của bà. Gánh nặng cuộc sống càng đè nặng lên đôi vai của cô bé mười tuổi này càng nhiều hơn.
Mỗi ngày Yên Nhi đều phải thức dậy từ rất sớm, bốn giờ sáng - cái giờ mà các bạn học khác vẫn còn cuộn người trong chăn ấm nệm êm thì cô bé đã phải ra ngoài kiếm tiền, bươn chải, cô phụ giúp ông chủ tiệm bán thức ăn sáng lặt rau, lau dọn chén bát, nấu cơm...
Làm quần quật một tiếng rưỡi, đến năm giờ ba mươi thì có người khác vào thay ca. Yên Nhi nhận được bốn đô và một ít thức ăn mang về cho bà.
Sau đó, Yên Nhi lại thay đồ đến trường đi học. Vào giờ nghỉ trưa, Yên Nhi xin cô giáo để được về nhà với bà ngoại, rồi sẽ lên lại khi vào học. Đến chiều tan học, cô bé lại chạy thục mạng đến quán ăn giúp ông chủ rửa bát. Rồi mới trở về nhà.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, Yên Nhi vui vẻ nhảy chân sáo sau một ngày vừa học vừa làm. Trên tay còn cầm bọc cháo mà ông chủ tặng cho cô. Yên Nhi rất được lòng mọi người, họ biết cô bé này còn nhỏ nhưng phải làm lụng vất vả để có tiền lo cho bà ngoại, nên mọi người luôn ưu ái và hay cho Yên Nhi thức ăn.
- Bà ơi, cháu về rồi. Hôm nay được ông chủ cho thức ăn nữa ạ. Để cháu đổ ra bát cho bà ăn nha.
Yên Nhi hớn hở vào nhà, cô bé đặt bọc cháo lên bàn. Bà ngoại nhắm mắt nằm trên giường, Yên Nhi nghĩ bà đang ngủ nên đi nhúng khăn ướt lau mình cho bà.
Vừa chạm vào cơ thể của bà, Yên Nhi đã giật mình rụt tay lại. Người bà lạnh buốt, da dẻ tái nhợt. Thân nhiệt này không hề giống cô chút nào. Cô bé có dự cảm không lành, liên tục lay động bà ngoại. Nhưng bà vẫn nằm ấy, mắt vẫn nhắm nghiền, môi hơi cong lên như đang mỉm với cô bé.
- Bà ơi, bà tỉnh lại với Yên Nhi đi mà.
Yên Nhi hoảng sợ, gào khóc nức nỡ. Cô lay người bà ngoại trong vô vọng. Hàng xóm nghe thấy tiếng khóc la của cô bé, vội vã chạy qua xem tình hình.
- Bà ơi, bà ơi...đừng bỏ cháu lại một mình mà...huhu.
Dì Mai hàng xóm ôm cô bé vào lòng dỗ dành. Những người khác đang chật vật bồng bà ngoại của cô đến trạm y tế gần nhất. Bỗng nhiên ánh mắt Yên Nhi va phải một bì thư được đặt ngay ngắn bên cạnh gối năm của bà.
Yên Nhi rời khỏi vòng tay của Dì Mai, chạy đến giường lấy tờ giấy. Tay run run, hồi hộp mở ra xem. Bên trong kẹp một số tiền mà cả đời bà dành dụm được. Còn có một bức thư mà bà viết cho cô.
/ Yên Nhi à, bà thương cháu nhiều lắm. Bà không muốn trở thành gánh nặng cho Tiểu Nhi đâu. Bà cũng lớn tuổi rồi, sớm muộn gì mà cũng phải chết. Vậy nên bà đi sớm một chút cho cháu đỡ khổ nhé. Tiểu Nhi của bà phải sống thật vui vẻ, không được buồn nghe chưa. Cháu mà buồn là bà ngoại giận không về thăm Tiểu Nhi đâu đấy. /
Yên Nhi cắn chặt lấy môi dưới muốn bật máu, cổ họng run run ứ nghẹn chẳng nói nên lời. Nước mắt giàn giụa lăng dài trên gò má non nớt của cô bé. Vậy là bây giờ cô thực sự trở thành trẻ mồ côi sao? Ba mẹ đã bỏ cô mà đi, bây giờ đến người thân duy nhất trên đời cũng bỏ cô mà đi.
- Ba mẹ và bà ác lắm, mọi người không thương Yên Nhi gì cả. Mọi người đi chơi mà không chịu dẫn Yên Nhi đi theo gì cả...
Yên Nhi khuôn mặt vô hình, vô hồn cầm chặt bức thư trong tay. Tâm trí, cảm xúc không ổn định. Bắt đầu nói mơ hồ, khiến Dì Mai gần đấy cũng thấy bất an cho cô bé. Dì Mai phải túc trực bên Yên Nhi đến tối khuya vì sợ cô bé sẽ nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột.
Mười một giờ đêm, thi thể bà được đưa về nhà. Vì không thể cứu chữa được nữa, bà bị sốc thuốc trong một khoảng thời gian dài không được sơ cứu, rửa ruột kịp thời mà dẫn đến chết.
[...]
Tối đấy Dì Mai cùng vài người trong xóm đều ngủ lại ở nhà Yên Nhi. Dì Mai phải dỗ mãi thì cô bé mới hết khóc, và chợp mắt được một tí. Yên Nhi đưa số tiền mà bà để lại cho dì Mai lo liệu ma chay cho bà. Lễ cúng cũng sẽ được tổ chức đơn giản, vì số tiền bà để lại cộng thêm tiền mà cô kiếm được không nhiều.
Yên Nhi không còn khóc nữa, cô ngồi nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của bà mà tâm sự.
- Bà không giữ lời gì cả. Bà nói sẽ đới đến lúc cháu thi đậu đại học mà. Sao mới bây giờ mà bà đã đi rồi.
Mọi người ngồi phía sau, chừa cho cô bé một chút không gian riêng tư, yên tĩnh với bà ngoại. Nhìn bóng lưng cô đơn của Yên Nhi ai cũng đau lòng thay cô. Họ mong rằng bản thân có điều kiện để có thể nhận nuôi bé gái này. Nhưng nơi đây là khu ổ chuột, nơi nghèo nàn nhất thành phố, đến họ còn không lo nổi cho gia đình thì lấy gì mà nuôi cô đây?
Phía xa kia, có một chiếc ô tô sang trọng đang tiến lại gần. Ai ai cũng tò mà chạy ra ngó nhìn. Từ trong xe, Tâm Ly bước ra với bộ quần áo sang trọng, toát lên khí chất quý bà. Nhìn đám đông trước nhà Yên Nhi, bà hơi tò mò không biết bên trong đấy đang xảy ra chuyện gì. Quan sát kĩ thì mới thấy trong nhà đang treo cờ tang.
- Cô đến đây tìm ai?
Dì Mai hỏi bà.
- Tôi đến tìm Yên Nhi. Con bé đâu rồi?
Dì Mai im lặng, không đáp lại. Chỉ rẽ đám đông ra hai bên để cho Tâm Ly vào nhà. Khi mọi người dẹt ra hai bên, bóng lưng nhỏ của Yên Nhi ngay lập tức hiện lên trong tầm mắt của bà.
Tâm Ly đến gần, ngồi xuống bên cạnh Yên Nhi. Nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô bé. Yên Nhi vẫn tưởng là dì Mai cho nên không ngoảnh mặt lại nhìn mà tiếp tục nói chuyện với bà ngoại.
- Yên Nhi...là cô.
Nghe được giọng nói quen thuộc, cảm xúc vừa ổn định đã hỗn loạng trở lại, Yên Nhi chầm chậm quay người, môi mấp mấy, run run như muốn nói gì đó.
- Mẹ....là mẹ sao?
Tâm Ly xoa đầu, mỉm cười dịu dàng với cô bé,
- Ôm con đi.
Tâm Ly giang rộng đôi tay đón Yên Nhi vào lòng. Cô bé đang không ngừng run rẫy, nước mắt lại trực trào. Khóc to trong lòng ngực của bà, nước mắt nước mũi ướt cả một vùng áo của Tâm Ly nhưng bà không hề chê hay đẩy Yên Nhi ra. Ngược lại còn ôm cô bé chặt hơn.
Cô bé đã lớn hơn, nhưng lại quá gầy. Không lẽ mấy năm qua cô sống rất cực khổ sao? Lần này, Tâm Ly quay lại để đón Yên Nhi về nhà làm con nuôi theo tâm nguyện của người chồng vừa mới mất cách đây không lâu.
Trước khi mất, Lý Hải ngồi tâm sự đủ điều với vợ. Kể ra sai lầm lớn nhất mà bản thân ông trong quá khứ đã từng phạm phải. Khiến ông ấy náy, ray rức đến bây giờ. Và mong Tâm Ly có thể giúp mình thực hiện một di nguyện cuối cùng, nếu không ông chết cũng không thể thanh thản được.
- Đây là ảnh của cô bé đó. Mong, mong bà có thể nhận con bé làm con nuôi, chờ con bé đủ tuổi thì để nó kết hôn với Thiên Hạo. Tất cả đều là Lý Gia nợ con bé...
- Được, ông cứ yên tâm.
Vừa nhìn tấm ảnh, Tâm Ly đã nhận ra ngay người này chính là Yên Nhi, cô bé mà bà gặp hai năm trước. Trái đất này tròn đến thế sao?
[...]
LIKE - THEO DÕI - VOTE CHO MÌNH NHA!