Cũng chẳng mấy hôm là Thiên Ý được Trương Thành cho phép trở về, lần này Lưu Ngọc Lễ không dám bắt ép cô vào căn phòng kín bưng kia nữa. Bọn họ dọn đến một căn phòng khác tuy diện tích bé hơn nhưng cửa sổ là nơi đón ánh nắng rất tốt sẽ không để cô cảm thấy ngột ngạt, thái độ của Lưu Ngọc Lễ đối với cô cũng đặc biệt cung kính hơn. Có điều vẫn là không dám hết mực tin tưởng, camera vẫn ở khắp nơi, vệ sĩ cũng không ít đi là bao.
" Anh vẫn còn để đám người đó ở đây, không có lòng tin như vậy? "
Nụ cười trên khóe môi rất sượng, anh muốn hòa bình
" Vậy đi Thiên Ý, chúng ta mỗi người nhường một bước, em có thể thoải mái đi lại quanh đây làm những gì em muốn dưới sự quan sát của vệ sĩ. Chỉ cần em không bỏ trốn cái gì cũng dễ nói "
Cô bước đến bên cửa sổ ngó nghiêng nhìn xuống
[ Quả nhiên có rất nhiều người ]
Nhớ lại lời Trương Thành nói đây là thời điểm Lưu Ngọc Lễ cảm thấy hổ thẹn nhất có thể lợi dụng thời khắc này để bản thân sống tốt hơn một chút
" Tôi muốn mỗi tuần rời khỏi đây một lần thay đổi chút không khí "
" Phải có vệ sĩ đi theo, còn nữa không được ra khỏi Bất Kiến "
Đây là giới hạn cuối cùng của anh, Thiên Ý cũng rất biết điểm dừng không thể ép anh lùi thêm nữa
" Được "
…
Lữ Gia Duy nhận được tin nhắn báo an toàn của Thiên Ý lập tức thở phào nhẹ nhõm, Hạnh Ái mừng đến suýt khóc
" Hạnh Mỹ thật sự không sao có đúng không anh hai? "
" Phải, cô ấy sẽ không sao. "
Chỉ là trong phần tin nhắn Thiên Ý còn dặn dò bọn họ trước tiên không được manh động đợi cô tìm được cơ hội sẽ nói cho họ biết kế hoạch tiếp theo là gì. Hạnh Ái không kiềm chế được lo lắng
" Còn kế hoạch? Chị ấy không sợ chết thật sao? Bây giờ thoát khỏi tay Lưu Ngọc Lễ mới là quan trọng nhất "
Con bé thật sự không biết cô đang nghĩ gì, giờ phút này giữ được mạng đã là tốt lắm rồi cô còn muốn trả thù không phải đang vọng tưởng sao?
Cô em gái ruột ấy thế mà lại chẳng bằng một người ngoài như Lữ Gia Duy, đến anh còn nhận ra Thiên Ý muốn làm gì, cô có quyết tâm trả thù mãnh liệt như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, sợ là kế hoạch sau này còn khủng khiếp hơn trước kia
" Dương Thiên Ý đã leo lên lưng cọp rồi, nếu không làm một trận ra trò thì thật là uổng công cho những gì cô ấy đã phải hi sinh, em nói có đúng không? "
…
Khoảng thời gian sau đó cô và anh sống chung cũng được xem như hòa bình, mỗi người lùi một bước mọi thứ đều tốt hơn nhưng chỉ có Thiên Ý mới hiểu việc giả vờ đó khiến cô khó chịu tới mức nào
Buổi tối Lưu Ngọc Lễ trở về đã thấy thím Trần vui vẻ chạy ra đón anh có chút khác thường
" Ông chủ ông chủ "
Anh chậm rãi bước chân vào nhà thái độ hoài nghi
" Có chuyện gì? Cô ấy ở nhà lại gây nên việc gì sao? "
Thím Trần nói bằng thái độ rất kích động, đặc biệt vui sướng
" Phu nhân đang ở trong bếp "
Anh sững lại một chốc lại bước tiếp
" Cô ấy vào bếp làm gì? Thiên Ý không biết nấu ăn "
" Hôm nay phu nhân bảo tôi đặc biệt chỉ dạy mấy món, suy đi nghĩ lại toàn là mấy món ông chủ thích, phu nhân thật sự nghĩ thông rồi "
Khóe môi nhếch lên cong cong hạnh phúc, trong lòng cũng ngọt ngào đến khó tả. Đã lâu lắm rồi anh không có lại cảm giác này, tức tốc chạy nhanh vào nhà một hơi tiến vào phòng bếp.
Anh yên lặng đứng một góc ngắm nhìn cô, Dương Thiên Ý mặc bộ pijama dài tay, hai sợi dây tạp dề buộc chặc vào chiếc eo nhỏ nhắn, mái tóc đuôi ngựa buộc cao động tác nấu nướng cũng rất gà mờ trông đặc biệt đáng yêu.
Anh từng nói cô thích hợp cầm súng hơn là sạn nấu bếp nhưng tại thời điểm này anh lại mong cả đời còn lại đều có thể nhìn thấy cô như vậy, làm vợ người ta như bao người vợ làm nội trợ khác chờ chồng trở về, Lưu Ngọc Lễ thấy anh nên nhận ra điều đó sớm hơn có lẽ sẽ không đi đến bước đường này.
Cảm nhận được tiếng bước chân của anh Dương Thiên Ý vẫn không nói gì cô chỉ tập trung vào việc nấu ăn của mình.
Thím Trần thấy anh bao nhiêu sung sướng đều bày hết lên trên mặt liền tiến đến lay lay cánh tay anh
" Ông chủ còn không mau vào đó với phu nhân đi, cô ấy chuẩn bị hết thức ăn rồi chỉ chờ cậu cùng dùng bữa thôi đó "
Vừa định nhấc chân thì điện thoại trong túi bắt đầu đầu reo, anh cố nhìn thêm mấy giây nữa mới tiến hành bắt máy
" Tôi nghe "
Lại là chuyện ở tổ chức cần anh giải quyết gấp, anh muốn nói với cô một tiếng nhưng lại thôi, quay sang dặn dò thím Trần
" Thím nói với Thiên Ý đợi tôi lên phòng làm việc giải quyết chút chuyện xong việc sẽ xuống nhà dùng cơm với cô ấy. "
Nói rồi liền chạy ngay lên phòng làm việc thím Trần chỉ biết đứng một góc đầy tiếc nuối
" Hiếm hoi lắm phu nhân mới chịu nghĩ thông vậy mà lại… "
Bà ấy lắc đầu chán nản lại vào bếp phụ Thiên Ý dọn thức ăn ra bàn cố dùng lời lẽ giúp anh giải thích với cô
" Phu nhân, chuyện là ông chủ có chút chuyện phải lên phòng làm việc giải quyết nhưng sẽ xong ngay thôi. Cô chịu khó đợi cậu ấy một chút có được không? "
Người phụ nữ này làm việc cho Lưu Ngọc Lễ muốn hoàn toàn lấy được sự tin tưởng của anh còn phải diễn trước mặt bà ta
" Thím đang giúp Lưu Ngọc Lễ trình bày sao? "
" Không, không phải vậy, tôi chỉ sợ khiến cô hiểu lầm thôi. "
Giữa hai con người này còn có hiểu lầm gì nữa đâu, suy cho cùng tới giờ này chỉ còn lại toan tính xem xem ai còn chưa tỉnh táo lại tiếp tục mắc mưu mà thôi, có điều Thiên Ý đặc biệt chắc nịch rằng cô sẽ không bao giờ ngu ngốc nữa.