Thiên Ý cứ ngồi yên như vậy ở trong phòng thuận theo số mệnh, trời sụp tối cũng gần đến thời gian thực hiện kế hoạch lòng lại mang nhiều cảm xúc không thể tả. Cô chắp hai tay lại đặt lên gần mũi trong tâm thầm khấn nguyện
[ Ba nhất định phải phù hộ con gái vượt qua kiếp nạn này ]
Cả căn phòng đột ngột tối om, cô men theo cửa sổ nhìn ra ngoài liền phát hiện khắp nơi đều chìm trong bóng tối.
Cửa phòng thình lình mở ra, tính cảnh giác của Thiên Ý cực kỳ cao cô lập tức lùi về sau lắng nghe tiếng bước chân người đó, tay ôm chặt bụng
" Ai? "
" Là tôi đội trưởng "
Giọng của Khắc Huy, cô nghe thấy mới thở phào tiến đến liền bắt được tay cậu ấy
" Đội trưởng cô cẩn thận, đi theo tôi "
" Phía trước là bậc thang, cẩn thận "
Bọn họ chỉ có thời gian một đêm để làm việc này, từng giây từng phút đều phải tranh thủ. Thiên Ý lắng nghe cả căn nhà đều chìm trong yên tĩnh không biết rốt cuộc bọn họ đã an bày thế nào
" Trong nhà có camera "
" Yên tâm, tôi đã cho người xử lý rồi. Đợi đến khi trời sáng camera mới hoạt động bình thường trở lại "
" Còn có vệ sĩ và thím Trần "
Dắt tay Thiên Ý đi về phía cửa, xe đón bọn họ đã được chờ sẵn ở đó
" Chuyện vệ sĩ đã có Gia Hạo giải quyết, nhân lúc thay ca đã đổi toàn bộ thành người của chúng ta rồi, đám người đó mang ơn Gia Hạo tuyệt đối không phản bội đâu "
Chẳng phải Thiên Ý cũng từng nói không phản bội đến cuối cùng vẫn làm chuyện bất lợi cho anh hay sao?
" Về thím Trần, bà ấy hay tin con trai gặp tai nạn đã chạy đến bệnh viện rồi sẽ không trở về đây sớm như thế đâu "
Chỉ có từng ấy người bọn họ lại có thể tính toán chu toàn đến thế Thiên Ý quả nhiên không tìm sai người làm đồng minh.
…
Chiếc xe tức tốc chạy thẳng đến nhà an toàn, bác sĩ y tá ở đây đã sớm bị Trương Thành điều động rời khỏi, Khắc Huy dìu cô đi đến phòng sanh được Trương Thành chuẩn bị, căn phòng lạnh toát khiến người ta phát cóng, nhìn các thiết bị này làm cô lại nhớ đến lần sảy thai khi đó bản thân đã chảy rất nhiều rất nhiều máu, cô bất giác ôm lấy chiếc bụng tròn đầy lo lắng.
Trương Thành đã mặc xong đồ phẫu thuật, anh đeo khẩu trang, trùm nón và bao tay chỉ còn lại mỗi đôi mắt. Ánh mắt ôn nhu nhưng đầy kiên định khiến người ta hoàn toàn có thể tin tưởng mà dựa vào.
" Thay quần áo, chúng ta bắt đầu thôi "
Mặc quần áo bệnh nhân nằm trên bàn mổ, không biết bao nhiêu lần đối mặt với chuyện sinh tử nhưng giờ lại không kiềm được mà run lên
Trương Thành giúp cô truyền nước rồi tiêm mấy thứ thuốc gì đó đến Thiên Ý cũng không rõ. Anh cầm dao mổ đứng trước mặt Thiên Ý, ánh đèn sáng trắng rọi vào mắt khiến cô không nhìn rõ
" Chụp thuốc mê khiến cơ thể rất lâu mới lấy lại tỉnh táo vậy nên chỉ có thể để cô chịu đựng một chút "
Dương Thiên Ý bấm chặt móng tay vào da thịt, cô gật đầu cương quyết
" Anh cứ làm đi "
Nhát dao đầu tiên cứa vào da thịt nước mắt Thiên Ý lập tức ứa ra, Trương Thành sợ cô đau liền lên tiếng an ủi
" Thiên Ý đừng sợ, chúng ta sẽ thành công thôi. "
Cô chưa từng sợ bản thân phải chịu đau đớn vì chưa từng có nỗi đau nào mà cô chưa trải qua chỉ là nghĩ đến chuyện rời xa đứa bé mang nặng 8 tháng đến khi banh da xẻ thịt không biết còn cơ hội gặp lại hay không. Cuối cùng vẫn là người làm mẹ này không tốt, chỉ có thể mang đứa nhỏ đến với thế giới này lại không có cơ hội nuôi dạy nó cho tử tế.
Đứa con được sinh ra bởi tình yêu và thù hận, nó không nên ở lại bên cạnh cô không nên nhiễm thói xấu của cô, không nên biết giữa cha và mẹ nó đã xảy ra những chuyện tồi tệ nhất. Nó chỉ nên làm một đứa trẻ bình thường, tầm thường cũng tốt, cả đời không nên dính líu gì đến thế giới ngầm nữa.
…
Lưu Ngọc Lễ vừa phát hiện thiết bị theo dõi mất tín hiệu đã lập tức gọi điện về cho thím Trần, bà ấy bị trói chân ở bệnh viện xem xét tình hình con trai nên không nghe máy. Không nhận được thông tin của Thiên Ý anh dường như đã nổi điên lên, những thứ xuất hiện trước mặt đều bị anh điên cuồng đập phá
" Đám chó chết đó đâu hết rồi? "
" Đều là một lũ phế vật, tín hiệu không có gọi điện không nhấc máy Đại Ưng nuôi chúng có ý nghĩa gì? "
Anh cầm điện thoại, đôi tay run run gọi điện về cho Gia Hạo, cậu ta cũng đã chờ sẵn để tiếp chuyện
[ Ông chủ tôi nghe ]
Anh mừng thầm vì có người nhấc máy nhưng cũng không quản được cái miệng mắng người
" Đám vệ sĩ trong nhà chết hết rồi sao? Vì sao không ai thông báo cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra hết vậy? Dương Thiên Ý đâu? "
Từ giọng điệu hoàn toàn có thể nghe ra sự phẫn nộ bên trong đó, Gia Hạo bình tĩnh trả lời
[ Toàn khu vực Bất Kiến đều bị mất điện, tín hiệu cũng không ổn định nên chắc bọn họ không nghe được. Ông chủ yên tâm phu nhân vẫn đang ngủ trong phòng có người canh giữ hoàn toàn không vấn đề gì ]
Lưu Ngọc Lễ đập mạnh tay lên bàn hoàn toàn quát lớn vào điện thoại
" Cho người nhanh chóng sửa chữa đi, đừng có để cô ấy một mình trong bóng tối "
[ Đã cho người sữa chữa sẽ hoàn thành sớm nhất có thể thưa ông chủ ]
Lưu Ngọc Lễ chỉ vừa không thấy cô một lúc thì dường như đã mất bình tĩnh, vậy nên mới nói anh hoàn toàn đã chìm đắm vào cảm giác yêu thương không dứt ra được, không thể mất đi người đó càng không thể để cô rời xa tầm mắt của mình. Dương Thiên Ý tồn tại vốn là quả báo cho những tội lỗi mà trước kia anh gây ra.