Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Lý Đại cõng Vương Dương lên lưng.

Hắn bình thường chỉ toàn là nâng tạ đòn đặc, bây giờ cõng Vương Dương chỉ thấy kỳ thực nhẹ đến mức quá đáng.

Lý Đại cố gắng làm dịu bầu không khí, nói một cách khô khan: “Cậu không ăn cơm à, sao lại gầy thế này.”

Vương Dương không trả lời câu hỏi của Lý Đại.

Ánh mắt cậu lờ đờ ngây dại, cả người mắc vào người Lý Đại như thể bị rút mất linh hồn, vết thương trên đầu đã được băng bó đơn giản, những vẫn không kìm được máu chảy xuống, nhuốm hết hơn nửa khuôn mặt, thậm chí còn lan đến sườn mặt của Lý Đại một mảng mùi sắt tanh.

Động đất đến quá dỗi đột ngột, mọi người đều không khỏi bàng hoàng.

Khắp nơi rơi vào cảnh hỗn loạn, kẻ thì gào khóc, kẻ thì gọi điện thoại cầu viện trợ, đội ngũ kết giao men theo nơi an toàn di tản xuống núi cũng ồn ào tiếng người, ánh đèn pin nhấp nháy đến hoa mắt.   

Lý Đại theo vào đội ngũ ầm ĩ đó, cõng Vương Dương cẩn thận đi xuống dưới.   

Vương Dương gian nan nuốt nước bọt xuống cổ họng, khản giọng nói lời sáo rỗng: “… Tôi nhớ người rồi.”

Lý Đại đang đi trên bậc thềm đá dưới núi, nghe thấy câu này của Vương Dương liền nhíu mày: “Cậu nhớ ai?”

Vương Dương lại không trả lời hắn, chỉ một mực lặp lại câu “Tôi nhớ người rồi”. 

Lý Đại nhớ đến cái tên “Diệp Phàm” mà ban nãy Vương Dương kêu gào than đau, lòng ngực chợt tức nghẹn, lời nói như xông thẳng đến: “Cậu nhớ cái tên Diệp Phàm đó? Đến nước này như hôm nay, cậu vẫn còn nhung nhớ hắn ta? Những vết thương trên người cậu đều là do hắn ngược đãi cơ mà, não cậu bị hỏng rồi sao?”   

Trong đôi mắt ngây dại của Vương Dương chợt ứa ra ánh nước.

Lý Đại đang muốn tiếp tục trách móc, thì nghe thấy Vương Dương mang theo tiếng khóc nức nở, yếu ớt nói: “Tôi nhớ mẹ tôi rồi.”  

Bước chân Lý Đại khựng lại, mấy câu sắc bén đến bên môi lại bị nuốt về.   

Hắn thở dài, nhìn đội ngũ dài dẵng phía trước, an ủi đáp: “Sắp xuống núi rồi, sắp có thể đưa cậu đến bệnh viện rồi, cậu đừng sợ, chịu đựng chút nữa.”

Vương Dương lẩm bẩm: “Mẹ đối xử với tôi rất tốt, là người đối tốt với tôi nhất trên đời.”

Lý Đại gật đầu qua quýt: “Có mẹ nào lại đối xử không tốt với con cái bao giờ.”

“Bà dẫn theo tôi từ Phúc Kiến đến đây, bà đi làm, tôi đi học, chúng tôi có một căn nhà thuê nhỏ, đó là ngôi nhà duy nhất của tôi. Bà nói bà sẽ bên tôi đến lúc lớn, bà mỗi ngày đều sẽ chờ tôi ở cổng trường, bà sẽ làm khoai lang sấy ngon nhất thế giới cho tôi.”

Lý Đại đột nhiên nhớ đến bịch khoai lang sấy bị hắn ném vào thùng rác.

Mặt hắn đột nhiên đỏ bừng, cứng ngắc quay đầu đi, ngại ngùng nói: “Vậy…lần sau có cơ hội tôi sẽ thử.”

Vương Dương vẫn đang tự nói một mình: “Hội diễn Tết Tây của trường, tôi diễn vụng lắm, trên sân khấu vừa bị đánh bị chửi, tất cả đều cười nhạo rất vui vẻ, nhưng tôi nhìn thấy mẹ mặc bộ đồ đẹp nhất của bà, ngồi trong góc, bà đang khóc.” 

“Mọi người đều đang cười, chỉ có mình bà khóc”, nước mắt của Vương Dương đột nhiên rơi từng hạt lớn trên cánh tay Lý Đại, “Bọn họ đều nghĩ tôi là trò cười, chỉ có bà thương tôi, chỉ mình bà ấy.”

Tim Lý Đại chợt nhói, lúc sau, hắn nói bằng giọng khàn đặc: “Mẹ cậu là người rất tốt.”

Vương Dương nói: “Tôi nhớ mẹ rồi, nhiều năm như vậy sao bà vẫn chưa về thăm tôi chứ.”

Lý Đại nhớ đến những gì Lý Nhị từng kể với hắn, mẹ của Vương Dương đã im lặng rời đi vào buổi sáng sớm đó và không quay trở lại nữa, bà mang tất cả cơ hội sống đều để lại cho đứa con trai của mình, nhiều năm vậy rồi, người sớm đã không biết chôn cất ở mảnh đất nào, hay là cô độc biến mất ở dòng sông lạnh lẽo nào nữa.

Lý Đại hít sâu một hơi, quay đầu lại liếc nhìn gương mặt đầm đìa máu của Vương Dương chợt phát hoảng.

Môi của Vương Dương tái nhợt, sắc mặt trắng bệch, càng khiến người ta lo lắng là thần sắc và ánh mắt của cậu như thể đã bị rút đi mất linh hồn, trông trống rỗng vô hồn, không chút sinh khí, tinh thần xem ra đã có chút bất ổn. 

Lý Đại vội vàng lắc người cậu: “Cậu đừng doạ người, sắp xuống núi rồi, cậu sao vậy?”

Vương Dương lờ phờ nói: “…Bà sao vẫn chưa đến thăm tôi chứ, có phải tôi làm việc sai trái, nên bà nổi giận rồi.”

Lý Đại nói: “Lỗi của cậu, cậu đã chuộc hết rồi, tôi chấp nhận cậu không được sao. Sau này tôi sẽ đối xử tốt với cậu một chút, tôi sẽ không bắt nạt cậu nữa được chưa?”

Vương Dường chậm rãi nhắm mắt lại.

Lý Đại nghe thấy cậu đang khóc nấc nỉ non: “Tôi không còn đường lui nữa rồi, cũng không có cơ hội làm lại nữa. Tôi chính là con chó vàng không xứng làm người kia, tôi là chó. Đường của tôi đã tận rồi, bây giờ tôi muốn đi gặp mẹ tôi rồi…” 

Lý Đại hoảng loạn: “Cậu đừng ngủ, cậu tỉnh táo cho tôi.”

Vương Dương chậm rãi dựa lên lưng của Lý Đại, giống như robot đã dùng hết năng lượng, sau khoảng thời gian ngắn ngủi nhìn thấy ánh sáng mặt trời lại đi vào giấc ngủ sâu, chìm vào trong bóng tối triền miên. vô tận   

Lồng ngực Lý Đại chợt thấy ngột ngạt. 

Hắn không dám rầy rà nữa, liền vội vàng đẩy nhanh bước chân.

Lúc sắp đến chân núi, Dương Gia Lập mới tìm được bọn họ trong đám người. 

Dương Gia Lập nhìn thấy trên lưng Lý Đại máu đầm đìa, Vương Dương thì im hơi lặng tiếng, cậu liền hốt hoảng: “Cậu ta sao vậy, ngất xỉu rồi sao? Sao lại nhiều máu thế này?”

Lý Đại đến nói chuyện cũng không ra hơi, gấp gáp không ngừng bước đi xuống chân núi.

Dương Gia Lập giúp hắn đỡ lấy cánh tay của Vương Dương, nghiến răng nói: “Cái tên ngốc Diệp Đình tự lái xe phi sang đây rồi, anh ta bây giờ chắc ở chân núi, nhanh, đưa Vương Dương xuống núi trước.” 

Lý Đại và Dương Gia Lập chật vật men theo đường núi một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy lối ra.

Dương Gia Lập chưa kịp đứng vững gót chân thì nhìn thấy một bóng người chạy đến, sau đó, cả người đều bị cuốn chặt vào trong cái ôm ấm áp đó, giọng run rẩy của Diệp Đình vang lên bên tai: “Bé cưng, anh đến rồi, anh xem nào, có bị thương không? Có vấp té đụng phải chỗ nào không, đau không…”  

Dương Gia Lập lắc đầu: “Em không sao. Khoan hãy lo cho em đã, đưa Vương Dương đi bệnh viện trước đi.”

Diệp Đình giờ mới quay đầu lại nhìn thấy Vương Dương ướt sũng máu. 

Hắn vẫy tay, một vài người hắn mang đến vội vàng khiêng Vương Dương lên xe.

Xe chạy như bay về thành phố.

Lý Đại ngồi ở dãy ghế sau cùng, tay ôm khư khư lấy Vương Dương, Diệp Đình quấn chặt lấy Dương Gia Lập bên mình, căng thẳng kiểm tra từng tấc từng nơi của Dương Gia Lập, xác nhận cậu thật sự không bị thương rồi, trái tim đang đập loạn khẩn trương bây giờ mới chịu thả lỏng.

Dương Gia Lập lấy giấy lau vết máu dính trên người, vừa nghe phát thanh khẩn cấp trên xe, 

Động đất lần này xảy ra vào lúc 18 giờ 23 phút, tâm chấn nằm ở huyện Thương Hà, phạm vi ảnh hưởng khá rộng, chính phủ đã áp dụng các biện pháp cứu trợ khẩn cấp, đèn của đội cứu hộ sẽ thắp sáng suốt đêm.

Đến lúc xe vào được thành phố, bệnh viện cũng gần như quá tải.

Trong thành phố tuy chịu ảnh hưởng nhỏ, nhưng vẫn có vài người bị thương. Người bị thương ở vùng lân cận cũng đã được chuyển đến đây, bệnh viện chen chúc chật chội, đèn phòng phẫu thuật từ đầu đến cuối chưa hề tắt, ở hành lang cũng toàn là người.  

Sau một hồi lâu thấp thỏm chờ đợi, cuối cùng Vương Dương cũng được đưa vào phòng phẫu thuật.

Dương Gia Lập vừa thở phào nhẹ nhõm, thì nhìn thấy Diệp Đình nhận điện thoại, chưa nói được trên hai câu, sắc mặt hắn đã thay đổi 360 độ. 

Dương Gia Lập căng thẳng hỏi: “Sao vậy?”

Diệp Đình hạ điện thoại xuống, nặng nề nói: “Tiêu Dã cũng gặp chuyện rồi.”
Nhấn Mở Bình Luận