Cố Thiên Ân nhướn mày, cố ý khiêu khích.
“Đúng đó, nhà chúng tôi.”
Nguyễn Anh Minh nhanh chóng sầm mặt xuống: “Cố Thiên Ân, có phải cậu quên điều gì rồi hay không?”
Còn chưa đợi Cố Thiên Ân trả lời, Thịnh Tâm Lan trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh.
“Không có hỏi em, bây giờ em có thể im lặng.”
Sau khi nói dứt lời, cô nhìn Nguyễn Nhất Nhất: “Em nói đi, sao em lại ở đây?”
Nguyễn Nhất Nhất mím môi tủi thân, cô bé chỉ tay vào mặt Nguyễn Anh Minh: “Còn không phải tại vì anh ta à, anh ta điên rồi, không ngờ lại dám nói với ba nuôi là muốn cưới em? Em còn chưa trưởng thành nữa.”
“Phì.” Cố Thiên Ân phun ngụm nước vừa mới uống, anh ta nhìn Nguyễn Anh Minh với vẻ kinh ngạc: “Biết là anh biến thái rồi nhưng không ngờ lại mất trí đến nhường này.”
Nguyễn Anh Minh nhíu mày, anh nhìn vết nước trên ống tay áo mình với vẻ khó chịu, ánh mắt toát ra vẻ cảnh cáo.
“Nói tiếp đi.” Thịnh Tâm Lan nhìn Nguyễn Nhất Nhất, mặc dù cảm thấy kinh ngạc nhưng cô vẫn kêu cô bé ấy nói cho hết.
“Ba nuôi kêu anh ấy kết hôn với Mạn Hàm, anh ấy không chịu nên mới cãi nhau với ba nuôi một chặp, ba nuôi nói phải kết hôn trong năm nay, ai cũng được, anh bèn kéo em từ ngoài cửa vào, nói là muốn cưới em, mọi người nói xem, có phải anh ấy bị điên rôi hay không?”
Nghe thấy thế, hai đứa bé đang ngồi trên sô pha đều nhìn Nguyễn Anh Minh với ánh mắt như nhìn người điên, Thịnh Ái Linh chán ghét, Nguyễn Lập Huy lại tỏ vẻ khinh bỉ một cách trắng trợn.
Nguyễn Anh Minh ho một tiếng: “Tùy tiện nói thế thôi.”
“Tùy tiện nói chơi mà anh lại đòi cưới một cô bé mười ba tuổi à? Thảo nào con bé lại sợ đến mức bỏ nhà đi.” Thịnh Tâm Lan bực bội trừng mắt nhìn anh, cũng không đợi anh giải thích mà quay sang nhìn Nguyễn Lập Huy.
“Lập Huy thì sao? Sao lại ở đây?”
Mặc dù bây giờ Lập Huy cũng có thể nói vài từ đơn giản nhưng ít khi nói được cả câu, nghe cô hỏi, cậu bé lấy tấm bảng ra viết vài chữ: “Ba và ông cố cãi nhau, bị đuổi ra khỏi nhà rồi.”
Sau khi nhìn thấy hàng chữ ấy, Nguyễn Nhất Nhất cũng tức giận mắng một câu.
“Đáng kiếp.”
Nguyễn Anh Minh quay sang nhìn cô bé, cô bé lập tức rụt đầu trốn ra sau lưng Cố Thiên Ân, không dám nói năng gì nữa.
Sau khi hỏi hết một lượt, Thịnh Tâm Lan cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nguyên nhân là vì trước kia Nguyễn Anh Minh nói dối với ông cụ rằng anh đang yêu Lâm Mạn Hàm, ông cụ bèn vui vẻ quyết định ngày cưới, anh chỉ đành thú thật, sau khi ông cụ nổi giận, Nguyễn Nhất Nhất bị vạ lây, tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
“Anh với ông cụ cãi nhau mà chạy đến chỗ tôi làm gì?”
Thịnh Tâm Lan nhìn Nguyễn Anh Minh: “Cùng lắm là tôi tuân thủ theo ước hẹn, nấu cơm tối cho Lập Huy xong thì anh phải đi ngay.”
Nguyễn Anh Minh dựa vào lưng ghế sô pha, trông anh có vẻ rất bình tĩnh, dường như đã lường trước được Thịnh Tâm Lan sẽ nói như thế.
“Được, nhưng đêm nay tôi và Lập Huy không có chỗ ngủ, người lớn chẳng hề gì, nhưng con nít hứng gió cả đêm thì ngày mai sẽ bị bệnh nhập viện, mai cô đưa cơm vào trong bệnh viện đi.”
“Anh…” Thịnh Tâm Lan nhìn Nguyễn Anh Minh với vẻ bất ngờ: “Ông nội chỉ đuổi anh ra khỏi nhà cũ mà thôi, sao anh lại không có nhà để ở được.”
Người giàu nhất Kim Lăng chạy đến khóc than nghèo với mình, đùa kiểu gì thế này?
“Điện thoại và tiền đều không mang theo, chỉ còn lại mỗi chiếc ô tô.”
Nguyễn Anh Minh nhướn mày, làm ra vẻ cô có muốn tin hay không tùy cô, anh đặt chìa khóa xe lên bàn, logo hình chiếc khiên tỏa ra ánh sáng vàng.
“Anh bớt đi.” Cố Thiên Ân trừng mắt nhìn anh: “Bán xe của anh đi thì đã đủ để mua căn hộ một phòng rồi.”
“Nếu như cậu bán chiếc xe này đi mà mua được một căn hộ, tôi sẽ cho cậu 20% hoa hồng, yêu cầu của tôi rất thấp, không nhỏ hơn hai trăm mét vuông, phòng khách phải thông với ban công, có nhà vệ sinh riêng trong phòng ngủ.”
“Bị cái gì thế, chị Tâm Lan, chị nhìn đi.” Cố Thiên Ân liếc mắt nhìn anh với vẻ khinh thường: “Ai mà giữ cậu ấm như anh ta lại thì đúng là đồ ngốc.”
Khóe môi Thịnh Tâm Lan giần giật: “Thiên Ân, tối nay cậu dọn dẹp phòng ngủ lại cho gọn, anh ta ngủ chung với cậu.”
“Cái gì?” Cố Thiên Ân nổi xung ngay: “Mắc gì? Tôi không chịu.”
“Tôi cũng không chịu.”
“Không chịu thì ra đường tàu mà ngủ, nhà tôi có ba phòng thôi, Lập Huy và Ái Linh ngủ chung một phòng, tôi ngủ một phòng, phòng còn lại hai người tự lo lấy.”
“Vậy kêu anh ta ngủ ngoài ghế sô pha đi.” Cố Thiên Ân chỉ tay vào người Nguyễn Anh Minh: “Không phải ghế sô pha còn trống đó à?”
Giọng điệu của Thịnh Tâm Lan rất lạnh lùng, cô liếc nhìn Nguyễn Anh Minh.
“Nửa đêm tôi dậy đi uống nước không muốn bị hù.”
Xem như chặn đứng đường ngủ ghế sô pha rồi.
Sau khi chia phòng xong, chỉ còn lại mỗi mình Nguyễn Nhất Nhất với gương mặt tủi thân: “Còn em thì sao?”
“Em về nhà đi.” Thịnh Tâm Lan nhìn cô bé: “Nếu em không về nhà thì quản gia nhà họ Nguyễn sẽ báo cảnh sát đó? Chị không muốn bị cảnh sát gõ cửa lúc nửa đêm đâu.”
“Em không về.”
Nguyễn Nhất Nhất vẫn ôm chầm Thịnh Ái Linh, nom như thể đang túm lấy cọng rơm cứu mạng mình vậy: “Về nhà sẽ thành con dâu nuôi từ bé, đầu có thể rơi máu có thể chảy, tôn nghiêm không mất đi được.”
Thịnh Tâm Lan không tài nào giải thích với một cô bé mười ba tuổi rằng Nguyễn Anh Minh chỉ xem cô ấy như tấm khiên chắn mà thôi, thấy cô bé nằn nỉ cũng chẳng biết làm sao, thế là trút hết ngọn lửa giận lên người Nguyễn Anh Minh.
“Anh Nguyễn, chuyện mà anh gây ra thì phiền anh giải quyết lấy.”
Nguyễn Anh Minh nhìn Nguyễn Nhất Nhất, anh nói một cách đơn giản: “Nếu như em cảm thấy sống chung với anh nguy hiểm, thế thì em không cảm thấy bây giờ ở chung với anh càng nguy hiểm hơn hay sao?”
Câu nói của anh nghe có vẻ rất nguy hiểm, đến Thịnh Tâm Lan cũng không khỏi nổi da gà.
Gương mặt Nguyễn Nhất Nhất toát ra vẻ sợ hãi, cô bé khóc òa lên: “Lẽ trời ở đâu rồi, em là cô của anh mà, quản gia nói anh loạn luân, loạn luân đó!”
“Khóc đủ rồi thì mau chóng về đi, trễ tí nữa thì quản gia cũng sẽ đến đây, bị bắt về và tự đi về là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Nguyễn Anh Minh nhắc nhở cô bé với vẻ phiền phức.
Tiếng khóc lập tức im bặt.
“Đi thì đi.”
Nguyễn Nhất Nhất khụt khịt mũi, cô bé cầm túi xách, vẫy tay chào những người ở trong phòng rồi tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh, mở cửa bỏ đi trước những ánh mắt trừng to của mọi người.
Không phải cô bé này mắc chứng diễn sâu.
Cánh cửa đóng lại cái ầm, căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn, Thịnh Tâm Lan nhìn bốn người trên ghế sô pha, cảm thấy đau đầu vô cung, cô lấy cớ:
“Tôi đi nấu cơm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!