Sau khi mở sách ra thì thấy những ghi chép lúc trước, cô có chút bùi ngùi.
Lúc đó, nếu không có chuyện ngoài ý muốn đó, bây giờ chắc là đã làm bác sĩ ở bệnh viện rồi.
Kẽ hở ở cửa lộ ra một tia sáng, bàn tay nhỏ đẩy cửa cùng với âm thanh nho nhỏ vang lên: “Mẹ ơi…”
Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu lên thì thấy Thịnh Ái Linh mang bộ đồ ngủ dâu tây màu hồng, đôi mắt chớp chớp nhìn cô.
“Ái Linh?”
Thịnh Tâm Lan hơi ngạc nhiên: “Sao con dậy rồi?”
Thịnh Ái Linh lon ton chạy sang, mí mắt thì như đang đánh nhau.
“Con buồn ngủ quá, nhưng mà mẹ ơi, con phải nói cho mẹ nghe một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?” Thịnh Tâm Lan hơi buồn cười.
“Không phải là con lại nằm mơ thấy mẹ hứa dắt con đi khu vui chơi cho nên đến lừa mẹ đấy chứ?”
Thịnh Ái Linh bĩu môi: “Không phải đâu ạ, việc lần này nghiêm trọng lắm.”
“Sao vậy?”
“Lúc con đi ăn với chú Nguyễn, chú Nguyễn bảo chú Chu tìm mẹ của anh Lập Huy đấy, là đang tìm mẹ sao?”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan liền biến sắc: “Con nói sao?”
Dù sao Thịnh Ái Linh vẫn là trẻ con, dù lúc đó cố gắng nghe rồi, nhưng cũng không nhớ hết được, chỉ nhớ chung chung, cảm thấy có liên quan đến mẹ, hơn nữa là chuyện quan trọng, cho nên vẫn luôn nhắc nhở bản thân về nhà phải nói cho mẹ.
Kết quả Thịnh Tâm Lan bận chuyện công ty đến rất muộn mới về, nha đầu nhỏ đã ngủ rồi, lúc nãy nghe tiếng động trong phòng khách mới đột nhiên tỉnh dậy.
Từ trong những lời nói đứt quãng của Thịnh Ái Linh, Thịnh Tâm Lan đại khái cũng đoán ra được chuyện mà Nguyễn Anh Minh bảo Chu Phương làm, bàn tay cầm sách của cô dần nắm chặt hơn, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Dựa vào thủ đoạn và sự thông minh của Nguyễn Anh Minh, rất nhanh thôi anh sẽ tìm được chân tướng, tìm được gốc ngọn rồi không cần nhiều thời gian thì sẽ biết được cô gái năm đó chính là cô, đến lúc đó thì làm sao?
Tiếng nước chảy trong nhà tắm im bặt đi.
Bàn tay to lớn lau đi vết hơi nước trên gương, để lộ ra một khuôn mặt như khuôn đúc, sau khi tiện tay lau tóc thì anh liền kéo cửa nhà tắm và đi ra.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ mở ngọn đèn vàng đầu giường, cả căn phòng được bao phủ bởi sự ấm áp, làm người ta vừa nhìn đã muốn say giấc.
Bệnh mất ngủ của Nguyễn Anh Minh đã nhiều năm rồi, trừ khi ở bên cạnh Thịnh Tâm Lan, anh đều không thể nào có giấc ngủ trọn vẹn, đây chính là lý do vì sao anh cứ muốn ở lại phòng của Thịnh Tâm Lan.
Dưới chăn có một chỗ nhô lên, hình như Thịnh Tâm Lan đã ngủ rồi, hơi thở đều đều thổi những sợi tóc đầu mũi bay lên bay xuống.
Nguyễn Anh Minh xốc một góc chăn lên nằm xuống, tiện tay kéo cô vào lòng mình.
Làm như thế này, cô sẽ không còn cách nào mà bảo anh ra ngoài ngủ nữa.
Người trong lòng nhúc nhích một lát, hình như là tỉnh rồi, Nguyễn Anh Minh cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt đang hơi nheo lại, mang theo chút mệt mỏi và mơ màng, nhìn rất ngây thơ.
Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng nói trầm trầm: “Ngủ đi, cứ ngủ như vậy, ở bên ngoài tôi không ngủ được.”
Thịnh Tâm Lan từ từ duỗi tay ra ôm lấy eo anh, đầu gối ở trong chăn nhẹ nhàng cọ vào chân anh.
“Ừm.”
Vẻ mặt của Nguyễn Anh Minh cứng đờ ra, giọng nói dường như trong chốc lát trở nên khàn khàn: “Tâm Lan, đừng động đậy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!