Vương Đông Quân cầm điếu thuốc cháy dở gõ lên gạt tàn bên bàn làm việc, hai mắt anh đỏ hoe ẩn sâu trong hơi thở là sự lo lắng. Hai ngày nay hầu như anh không ngủ được một chút nào, cô gái của anh đã bị bắt đi ngay trước mắt. Anh làm sao có thể ăn ngon ngủ yên như người khác chứ?
“Nhị thiếu, chúng tôi đã dò được tung tích của chiếc xe đen kia.” Người nhân viên an ninh nhìn màn hình nói với anh.
“Ở đâu?”
“Bên một con sông ở ngoại ô ạ, con đường đó dẫn sang bên kia biên giới giáp ranh với Hàn Thổ.” Nhắc đến địa danh nọ người nhân viên hai tay xoắn lại, bọn họ không thể nào bước qua biên giới nếu không có lệnh từ bên chính phủ.
“Hàn Thổ sao? Bọn chúng chạy cũng hơi xa đó.” Vương Đông Quân tức giận ném cái gạt tàn văng ra xa toàn thân toả ra hơi lạnh đáng sợ.
Châu Thiên đứng bên cạnh nhìn Minh Sơn, bọn bhoj chợt nhớ nhị thiếu nhà họ có tính khí nóng lạnh bất ngờ không ai có thể hiểu anh nghĩ gì. Năm đó trong đám bạn học anh đã làm cho chốn thủ đô thành phố S phải mở mang tầm mắt vì sự ảnh hưởng của anh. Cũng trong nhiều năm qua tổ chức dưới tay anh vẫn luôn ngủ say chưa một lần được điều động, có lẽ là Vương Đông Quân vốn muốn ẩn thân. Thế nhưng hiện tại kẻ nào đó đang chạm đến giới hạn của Vương Đông Quân rồi, không biết anh sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Hai người vừa là trợ lý thư ký vừa là bạn học kiêm cấp dưới trung thành, những chuyện bọn họ thấy qua chưa phải là ít. Vậy nhưng bọn họ vẫn chưa nhìn thấy thế lực lớn mạnh thật sự dưới quyền của Vương Đông Quân, có lẽ lần này sẽ có một trận compat cực mạnh.
Vương Đông Quân xoay nhanh đồng hồ anh có thể biết tín hiệu truyền đến từ chiếc nhẫn đính hôn của Lâm Kiều, nó vô cùng yếu có lẽ do vị trí địa lý xa xôi nên không thể dò được chính xác.
Một thuộc hạ trong tổ chức đã nhắn tin cho anh hai tiếng trước dưới sự truy lùng của bên an ninh thành phố anh đã biết hiện tại nên làm gì.
“Đi thôi!”
Cầm áo khoác trên tay Vương Đông Quân bước ra khỏi phòng phía sau là Châu Thiên cùng Minh Sơn, bọn họ không ai nói ai tự mình đi theo anh.
oOo
Trong địa phận thành phố Q
Hữu Đồng nhìn tất cả camera trên màn hình ánh mắt như hiểu ra điều gì vội vàng xoay người đi tới phòng cục trưởng. Anh nhất định phải điều tra vụ án này, đây là một vụ bắt cóc chấn động cả thành phố. Nói đúng hơn là cả nước, nếu như không nhanh chóng tìm ra tung tích của Lâm Kiều thì bọn họ nhất định sẽ bị khiển trách còn khiến nhân dân mất niềm tin vào cảnh sát.
Hai ngày qua đã điều động lực lượng truy tìm tất cả các nơi, nhưng thật không ngờ bọn chúng đi tắt đường rừng qua biên giới Hàn Thổ. Ở nơi đó không thuộc quyền quản lý của nước bọn họ, muốn can thiệp phải nhờ cảnh sát bên đó cùng hợp tác. Có điều trước nay bên Hàn Thổ không có giao tình gì lớn với bên này, lần này liệu nhờ họ có giúp hay không? Nhưng hiện tại sức ảnh hưởng của nhà họ Vương rất lớn, nếu như không mau chóng giải cứu con tin liệu bọn họ có gây sức ép về kinh tế và chính trị với thành phố Q và chính phủ hay không?
Cánh cửa phòng bật mở, người đàn ông trung niên trong cảnh phục cao cấp của ngành đang nghe điện thoại, thấy Hữu Đồng đi vào ông ta ra hiệu ngồi xuống bên bàn chờ đợi.
“Được rồi chị Tô, chúng tôi hiểu. Hiện tại bên này sẽ cố gắng phối hợp với bên đó để giải cứu người.” Điện thoại gác máy.
“Cậu nghe chắc hiểu là ai gọi đến đúng không?”
“Vâng.”
“Ý cậu bây giờ thế nào?” Cục Trưởng thở dài, ông tav nào có ý định ém vụ này xuống vậy mà bà chủ nhà họ Vương vừa gọi tới mắng một trận/
“Chú cho cháu xin toàn lực xuất kích còn có thư gửi cho bên kia nhờ họ giúp đỡ.” Hữu Đồng cầm điện thoại lên nhìn thấy đồng nghiệp nhắn tin đến báo Vương Đông Quân đã ra khỏi nhà.
“Cậu về chuẩn bị đi, tôi sẽ báo bên trên nhanh chóng đưa ra quyết định. Có thể sẽ rất khó khăn đó.”
“Vâng.”
Bên cảnh sát bọn họ cũng không ít áp lực, ai bảo con dâu của tỷ phú mất tích chứ? Hơn nữa bọn bắt có còn gửi ảnh chụp kèm ra điều kiện cho bọn họ, bắt Vương Đông Quân đích thân mang tiền đi cứu người.
12 giờ trưa một đội hình xe ô tô màu đen tiếng ra khỏi khuôn viên thành phố Q, Vương Đông Quân hiện tại đã trở thành một người hoàn toàn khác. Anh không còn mặt âu phục quần âu áo sơ mi như thường lệ mà thay vào đó là quân phục tự chế cùng áo chống đạn, trên người đeo một băng đạn thật dày. Thân thể ngã ra sau ghế ô tô anh hít một hơi nhìn trần nhà, nhớ lại hình ảnh của Lâm Kiều bị trói lại nơi góc phòng trái tim anh đau nhói. Làm sao mới có một ngày công khai với thiên hạ thì cô đã bị người ta bắt đi như thế? Có lẽ nào kẻ cầm đầu đã theo dõi hai người từ lâu, thậm chí có thể kẻ đó đang nhởn nhơ quan sát bọn họ.
Vậy là ai mới có mối thâm thù với anh và cô như thế? Người nhà họ Lâm? Không thể bởi vì Lâm Hải không đủ can đảm để bắt con gái mình mà uy hiếp anh, ông ta không có lý do gì lại gây hại cho chính bản thân mất đi lợi ích. Vậy thì…
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi điện thoại đổ chuông, trong xe ba bốn người cấp dưới cùng lắng tai nghe anh nhấn máy.
“Chuyện gì?” Vương Đông Quân nhìn ký hiệu trên điện thoại.
“Thưa ngài, tất cả đã chuẩn bị xong. Còn nữa chúng tôi phát hiện Lâm Na có hoạt động bất thường.”
“Tiếp tục bám theo cô ta, đừng để mất dấu.” Vương Đông Quân cúp điện thoại.
Con đường nội thành đã không còn, bên ngoài ngoại ô đường đi khó khăn hơn nhiều bởi vì đã lâu không được tu sửa vô số ổ gà ổ voi khiến mấy chiếc xe kiểu dã chiến này đi qua lắc lư một đoạn.
Những người ngồi trong xe vũ khí đã sẵn sàng, hành động chuyên nghiệp bọn họ đã rất lâu rồi chưa lộ diện. Hôm nay chính là vì chủ nhân mà hành động vô cùng tỉ mỉ, ngoài đội đi theo anh còn một số thành viên đi bằng trực thăng. Bọn họ không hề nhờ đến chính phủ hay cảnh sát và tự mình xuất kích, nếu như đối phương muốn chơi hàng nóng Vương Đông Quân sẵn lòng. Ở Hàn Thổ vốn dĩ có căn cứ bí mật của anh đang âm thầm định đoạt tính toán chờ anh ra lệnh.
Một chiếc xe đi phía sau xe Vương Đông Quân có bốn người ngang tuổi nhau, hai trong số bọn họ có vẻ là sành đời hơn hẵn. Trong lúc bọn họ nhận lệnh có chút bất ngờ: “Lần này lão đại chính thức compat rồi!”
“Chẳng compat thì làm thế nào? Không thể tuỳ tiện để phu nhân trong tay bọn người kia được, biết bao lâu chúng ta mới có phu nhân chứ?” Nam nhân đầu đinh liếc nhìn ra cửa sổ trên tay vẫn cầm khẩu súng ngắm.
“Tôi âm thầm cầu nguyện cho chúa xuống mang linh hồn những kẻ xấu số.” Người thanh niên đội mũ đen đeo kính râm vừa lái xe vừa nói.
Bốn người không hẹn mà cùng cười, nụ cười thân thiện như những người đàn ông lịch thiệp đang cùng nhau trò chuyện uống trà chiều.
Minh Sơn Cùng Châu thiên đi chiếc xe cuối cùng, mỗi người cầm một khẩu súng. Minh Sơn còn không ngừng nghe điện thoại khiến Châu Thiên không hài lòng nói.
“Chúng ta đi giải cứu phu nhân đó, cậu làm ơn tắt điện thoại đi.”
Minh Sơn nghe xong lặng lẽ tắt điện thoại thở dài, ai mà biết anh ta làm trợ lý cũng rất là cực bây giờ còn bỏ việc công ty chạy đi bắn súng nữa chứ. Tính ra làm việc cho nhà họ Vương cũng nhàn vừa tập thể dục thân thể vừa luyện đầu óc linh hoạt.