Lâm Na ngồi trong phòng nhìn đàn gián con nào con nấy như ngón chân cái mà khóc thét, cô ta bình thường luôn ở nơi sạch sẽ làm gì có chuyện bị gián quấy nhiễu như hiện tại. Bẩn chết đi được, Lâm Na tức đến mức phát điên lên. Có điều hai người đàn ông ngồi bên ngoài thì đang uống trà cắn hạt dưa cười nói vui vẻ, bọn họ còn mang mấy cái túi nhỏ định thả vào trong phòng lần nữa.
“Anh nhị thiếu lần này chắc là đạt giới hạn rồi.”
“Chứ sao, mà ngài ấy còn hiền chán. Gặp anh mày là cho ả đó biết thế nào là phế nhân, hạn đàn bà này sống chỉ gây ra tội lỗi thôi chứ không biết hối lỗi đâu.” Người thanh niên lớn tuổi hơn trên người còn mang một khẩu súng ngắn ngồi vắt chân xem tivi.
“Anh cũng ít có ác á.” Người thanh niên trẻ tuổi cười đưa ngón cái.
Bọn họ điều là anh em dưới trướng của Vương Đông Quân, bình thường tổ chức ẩn thân cũng chẳng làm việc gì lớn. Gần đây nhờ nhà họ Lưu mà lão đại mới mang bọn họ xuất trận, đúng thật là lâu lâu mới giải tỏa được tâm trạng vui hơn hẳn.
“Kệ cô ả đó, cứ đùa chán rồi thả là được.” Hai người lại tiếp tục xem phim.
Lâm Na ôm mặt ngồi trên giường khóc nức nở, tóc tai của cô ta rối bời gương mặt sợ hãi tột cùng. Đã bốn ngày cô bị nhốt ở nơi này, cũng chẳng có ai đến cứu. Gào khóc kêu tên cha mẹ cũng không có ai tìm tới, rốt cuộc nhà họ Lâm đang làm gì? Bà Lưu Hoa mẹ cô ta làm gì mà không đến cứu? Trong lòng Lâm Na lại thêm oán hận Lâm Kiều, cô ta cho rằng chính Lâm Kiều cướp đi tất cả điều tốt đẹp của mình.
Nếu biết hôm nay bị bắt thế này, cô ta nhất định giết Lâm Kiều sớm hơn không để tận bây giờ.
Cũng chẳng ai ngờ một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi lại mang hận ý cùng sự ác độc đến vậy, lấy sự ngu dốt của bản thân để thực hiện hành vi độc ác của mình.
“Mau thả tôi ra, mấy người biết tôi là ai không hả?”
“Mau cút hết đi thứ bẩn thỉu!” Một con gián to bò lên chân Lâm Na cô ta sợ hãi hét lên lấy gối đập túi bụi, hai người ngồi bên ngoài còn nhìn nhau xem như không nghe thấy gì.
“Cô xứng với nó sao? So với gián cô không có cửa!” Người thanh niên lớn tuổi hơn mỉa mai.
Lâm Na ở trong phòng nghe vậy tức tốc chạy tới cửa dùng chân đạp mạnh.
“Câm đi! Câm hết đi!”
Hai người đàn ông lại chuyển kênh bật nhạc lên hát karaoke, Lâm Na ôm đầu ngồi thụp xuống đất. Đúng là tra tấn mà, bọn đàn ông ở bên ngoài khiến cô ta phát điên mất.
oOo
Vương Đông Quân sau khi xử lý đống công việc tồn lại thì để cho Lâm Kiều có thời gian chăm sóc mẹ và đi học anh cũng sắp xếp vệ sĩ theo bảo vệ cô. Việc này ban đầu Lâm Kiều phản đối nhưng sau cùng cô vẫn hiểu đây là hạ bớt áp lực cho anh. Anh vì cô mà gánh vác không ít, hiện tại bên nhà họ Lâm không có động tĩnh cô cũng không muốn sự việc bà Cao Nhu còn sống bị lộ ra ngoài nên hết sức cẩn thận.
Chỉ sợ sơ hở tạo điều kiện cho bọn người xấu hoành hành, cô không muốn mất mẹ lần nữa.
Bên nhà họ Lưu sau nhiều ngày liên lạc với người bắt cóc nhằm mục đích cứu Lâm Na không thành thì kinh sợ, bọn họ không hiểu vì sao bắt cóc không cần lấy tiền. Mọi giao dịch liên quan tới tiền đối phương từ chối hết, vậy bọn họ cần gì mới thả Lâm Na ra.
Cuối cùng Lưu Hoa cũng phải vác mặt đi tìm Lâm Kiều nhờ giúp đỡ, có điều bà ta tốn công đi vô ích.
“Con nhỏ đó đi đâu rồi?”
“Mấy người điều tra kiểu gì vậy? Tại sao nó không có ở nhà?” Lưu Hoa tức giận mắng quay trở về nhà.
Đến khi có mặt ở nhà họ Lưu thì Lưu Hoa càng khiếp sợ hơn khi biết tin nhà bà ta bắt cóc Lâm Kiều bất thành.
“Tại sao ba và anh hành động không báo cho con?”
“Con bình tĩnh, chuyện này có gì đâu mà phải báo.”
“Thế bây giờ Lâm Na bị bắt rồi con làm thế nào đây!” Lưu Hoa ôm mặt khóc, bà ta không cầu cứu được.
“Lâm Hải đâu?”
“Đừng nhắc tới ông ta nữa, làm gì đi biệt tăm ba ngày rồi không về nhà. Con có liên lạc nhưng báo bận đi công tác không về được, con gái ông ta bị bắt cũng không quan tâm.” Lưu Hoa phẫn nộ.
Lão già họ Lưu sau khi nghe thì hai mắt sáng lên, lo lắng nói: “Hay là nó biết con bé không phải là con ruột mình?”
Lưu Hoa bác bỏ: “Không có khả năng đâu! Đến Lâm Kiều ông ta còn bỏ rơi được, cho dù Lâm Na thì sao chứ?”
Hai người họ Lưu thở dài, bọn họ tuy có chức có quyền. Nhưng đối với bọn bắt cóc không đòi tiền chuộc thì không thể xử lý được,, thà bọn chúng đòi tiền còn dễ giải quyết hơn.
Cuối cùng cả ba người ngồi xuống rầu rĩ, đúng lúc này có hạ nhân chạy từ bên ngoài vào.
“Lão gia có thư!.”
Người nọ mang theo một phong bì có dính máu, sắc mặt ba người kia sau khi nhìn thấy phong bì thì tái nhợt.