Người hầu run run cầm bì thư kia mở ra cho bọn họ xem, bên trong là một tờ giấy có ghi mấy chữ. Lưu Hoa vội đi qua cầm lấy, hai người kia cũng qua theo.
Xem xong lá thư Lưu Hoa choáng váng, chuyện năm đó bà ta bắt Lâm Hải đổ vỏ thay vậy mà bị phát hiện. Người đàn ông kia sẽ không tùy tiện nói ra vậy ai là người gửi lá thư này?
Nếu chuyện này lộ ra ngoài thì hỏng bét hết.
"Rốt cuộc đối phương muốn làm gì?" Lưu Hoa lẩm bẩm.
"Còn làm gì, chẳng phải là muốn nắm thóp nhà ta hay sao?" Lưu Phú cầm điếu thuốc gõ lên gạt tàn.
"Nhắc lại thấy tức, năm đó nếu không phải do con không nghe lời ta. Thì chuyện đâu đến nông nổi này!" Lưu Hiền gõ cây nạng xuống nền hai mắt trợn lên.
Lão nay đã ngoài 70 tuổi, thần sắc đã giảm đi rất nhiều so với năm đó. Nhắc chuyện cũ đầu ông ta một trận đau nhói, có một đứa con gái mà gây bao nhiêu thị phi.
"Ba! Bây giờ không phải để cho chúng ta ôn chuyện cũ. Chúng ta phải cứu Lâm Na về, con thật sự rất sợ con bé gặp điều chẳng may."
"Muốn làm thế nào? Con không quản được mà chồng cũng không!" Lưu Hiền cầm tách trà ném ra ngoài.
"Chuyện xui rủi chắc con muốn. Mọi người mau nghỉ cách đi ạ."
Lưu Phú cầm điện thoại gọi đi, ông ta đã báo với cảnh sát chuyện của Lâm Na cũng đã nhờ rất nhiều người nhưng điều không tìm được manh mối. Liệu chuyện này có liên quan đến nhà họ Vương? Nhà họ Vương?
oOo
Nhà họ Lâm
Lâm Hải lái xe về đến nhà vừa vào trong phòng khách đã thấy Lưu Phú gọi điện đến, bấm nút nghe ông ta cũng không tránh né gì.
"Lâm Hải, mày có biết con gái mày đang ở đâu không? Mày làm cha vậy hả?" Lưu Phú vừa nói vừa nghiến răng, ông ta phải lôi Lâm Hải vào chuyện này.
Lâm Hải nhếch môi, trong lòng không rõ là mùi vị gì, đôi lông mày dựng hẳn lên ông ta thở mạnh một cái. Còn muốn lôi ông ta vào để lợi dụng ư? Bao nhiêu năm nay ông ta lại nuôi con tu hú còn con gái mình thì không quan tâm đến, bây giờ biết được sự thật có bao nhiêu sự phẫn nộ còn chưa trút ra được.
"Anh nói con gái tôi là đứa nào?"
"Mày còn hỏi? Lâm Na bị bắt cóc đã mấy ngày rồi mà mày ở đâu hả?" Nghỉ tới cháu gái cưng của mình mất tích còn bị người ta nhốt không rõ sống chết, bọn chúng không đòi tiền chuộc người cũng không ra điều kiện gì.
"Lâm Na là con gái tôi sao? Nhà anh cũng biết đóng kịch quá, tôi không ngu ngốc đâu Lưu Phú." Con gái ai ông ta còn không biết đâu.
“Mày nói vậy là ý gì?”
“Là ý đó đấy, ông đây không thèm quản chuyện bao đồng.” Lâm Hải cúp điện thoại đi một hơi lên phòng. Mấy ngày gần đây ông ta bận việc công ty còn bận việc chuẩn bị cho đứa con sắp chào đời, đúng là ông trời giúp ông ta. Nuôi không công một đứa con bây giờ liền cho ông ta một đứa khác, đúng là ý trời.
Lưu Phú nhìn điện thoại bị ngắt ngang lại nhìn hai người bên sô pha nghiến răng, tên khốn Lâm Hải biết được chuyện này rồi.
“Lâm Hải biết chuyện Lâm Na không phải con của hắn rồi.”
Lưu Hoa nghe xong hai bàn tay bà tay run lên, ông ta biết chuyện từ khi nào? Hay là chính Lâm Hải đứng sau chuyện Lâm Na bị bắt cóc? Trong lòng bà ta thầm nghĩ vậy, bấn loạn một hồi cuối cùng cầm túi xách chạy ra ngoài. Trong tờ giấy kia bọn chúng có viết nếu như Lưu Hoa không giúp bọn họ phá mấy dự án của Lâm Hải và rời khỏi nhà họ Lâm thì Lâm Na sẽ vĩnh viễn không trở về. Nhưng hiện tại Lâm Hải đã biết chuyện của bà ta, bà ta làm sao mà có thể chen vào mấy việc trong công ty nhà họ Lâm chứ?
Lưu Hiền nhìn Lưu Hoa tức tốc rời đi liền nói: “Nó lại đi gây chuyện nữa sao?”
“Những kế hoạch của chúng ta vậy sẽ đổ bể hết sao? Con còn chưa thâu tóm hết cổ phần của Lâm Hải, giờ Lưu Hoa mà nghe lời bọn chúng phá mấy dự án thì làm sao?”
“Vậy con mau thúc đẩy quá trình nhanh chút, Lâm Hải sẽ có đề phòng.”
“Vâng.” Lưu Phúc vội vã rời đi, ông ta nhất định không để công sức đổ biển đâu.
oOo
Quán bar Bili
Vương Đông Quân cầm ly rượu ngồi ở quầy bar nhìn mấy người đàn ông ở bên kia đang uống rượu, hôm nay tới chỗ này anh đã không gọi hai trợ lý thư ký đi cùng.
“Ông chủ, anh nghĩ vậy có ổn không?” người đàn em mặc vest đen hỏi anh.
“Cậu đã xử lý xong chưa?” Vương Đông Quân cầm điện thoại nghe cuộc gọi.
“Xong rồi nhị thiếu.”
Vương Đông Quân cúp điện thoại nhìn đàn em bên cạnh: “ Sao lại không ổn chứ? Mấy nay tôi chưa bao giờ vui như vậy.”
Nói xong lại uống một ly rượu rồi đi ra khỏi quán bar, thấy bóng dáng anh rời đi người đàn em kia vội đi theo. Anh ta ở nơi này làm việc mấy năm rồi cũng chưa từng nghĩ ông chủ có ngày vui vẻ ra mặt như vậy, lắc đầu khó hiểu.
oOo
8 giờ tối
Đài truyền hình thành phố Q đưa tin, phát hiện một doanh nghiệp lớn có tiếng nói trong giới kinh doanh và nền tảng quyền lực phía sau cùng nhau tham ô thao túng thị trường nhiều năm. Phát hiện này có liên quan một nhà chính trị có thâm niên nhiều năm trong thành phố, người này không những thao túng giá cổ phiếu mà còn đè bẹp nhiều doanh nghiệp nhỏ khiến bọn họ phá sản.
Trên màn hình hiện một loạt hình ảnh cùng thông tin của nhà họ Lưu, Lưu Hiền được ưu ái lên bảng tin kinh tế và an ninh nhân dân 24 giờ.
Lưu Hiền nhìn tivi tức đến nổi lên cơn đau tim, ông ta còn chưa kịp chuẩn bị thì ở bên ngoài có tiếng còi xe cảnh sát ập đến. Mây người hầu bị cảnh sát đưa hết ra ngoài, một người cảnh sát cầm tờ giấy có lệnh khám xét và bắt giữ đi vào.
“Ông Lưu chúng tôi mời ông đi về sở cảnh sát theo lệnh triệu tập.”
“Tôi không đi.” Lưu Hiền đứng bật dậy khỏi sô pha.
Người cảnh sát kia cười một cái: “ Ông không thoát được đâu lão già.”