Đương nhiên giới kinh doanh ở Kim Châu đã sớm lan truyền tin Chu Khôn bị đánh tàn phế từ lâu. Có điều ngày ấy Trần Uyển Nhi giải tán khách khứa, cho nên chuyện gì phát sinh bên trong chẳng ai hay biết. Tin tức được truyền đi chính là, Trần Uyển Nhi muốn đối phó với Chu Khôn, dù sao đây cũng là lời giải thích hợp lý duy nhất.
Không một ai trong giới kinh doanh của Kim Châu đoán được, Lâm Mộc có liên quan tới việc Chu Khôn bị đánh tàn phế.
Bởi vì chẳng ai nghĩ rằng Lâm Mộc có thể nhờ nhà họ Trần giúp đỡ!
Advertisement
Cho nên trong mắt mọi người, chỉ có một khả năng duy nhất - Chu Khôn đắc tội với Trần Uyển Nhi, bị cô nàng đánh tàn phế!
“Đúng là có chuyện này, không biết Hâm Thiếu có gì chỉ giáo!” Lâm Mộc chẳng hề tức giận.
“Không dám, có điều anh trở thành trò cười cho người khác rồi đấy, một tên thiếu gia sa sút mà muốn báo thù Chu Khôn, thực không biết tự lượng sức mình!” Hâm Thiếu cười nói.
Sau đó anh ta đứng dậy nói to: “Nào nào, chúng ta dùng trà thay rượu, kính thiếu gia họ Lâm một chén, hoan nghênh anh quay về Kim Châu!”
Đám đàn ông phụ nữ ngồi đây đều mỉm cười rồi lần lượt nâng tách trà đứng lên.
Hâm Thiếu muốn mọi người kính rượu Lâm Mộc, rành rành là muốn trêu chọc Lâm Mộc, khiến anh phải lúng túng.
Hâm Thiếu liếc thấy Lâm Mộc vẫn ngồi yên thì sa sầm mặt: “Sao thế Lâm Mộc, tôi thay mặt mọi người kính rượu anh, lẽ nào anh không nể mặt tôi?”
Chị họ Thẩm Tư Tư không vui nói: “Bây giờ Hâm Thiếu là 1 trong những nhân vật dẫn đầu trong giới con nhà giàu ở Kim Châu, anh ấy kính rượu em, em còn kiêu căng cái gì? Em phải hiểu rõ thân phận của mình lúc này, em chỉ là tên tài xế quèn đi theo chị thôi!”
“Được! Tôi xin nhận ý tốt của Hâm Thiếu!” Lâm Mộc cầm tách trà đứng dậy.
“Hâm Thiếu, vận may thăng trầm, hôm nay tôi chỉ là 1 tên tài xế, nhưng không phải là mãi mãi, hôm nay anh hiển hách, nhưng ngày sau anh chưa chắc đã luôn hiển hách.”
Dứt lời, Lâm Mộc uống cạn tách trà.
Với tính cách nóng nẩy của Lâm Mộc mấy năm trước, nếu Hâm Thiếu cố ý đùa bỡn như này, anh đã sớm trở mặt với anh ta từ lâu rồi.
Nhưng tâm tính của anh đã thay đổi sau khi trải qua một số chuyện.
Lâm Mộc không muốn đếm xỉa tới Hâm Thiếu, chỉ cần anh ta đừng trêu tức anh là được.
Đương nhiên, nếu Hâm Thiếu chạm tới giới hạn của Lâm Mộc khiến anh nổi giận thì chắc hẳn anh ta chẳng còn quả ngọt ăn đâu.
Giống như tập đoàn BĐS Quang Vũ mấy ngày trước, bọn họ dám động tới ba mẹ Lâm Mộc, anh liền sử dụng mọi khả năng có thể để xử lý chúng.
“Lâm Mộc, anh biến mất mấy năm, giờ còn học được cách nói đạo lý rồi hả? Thú vị nhỉ! Có điều nể tình anh uống ly trà này, hôm nay tôi không làm khó anh nữa.” Hâm Thiếu cười nói.
“Hâm Thiếu, giờ Lâm Mộc chỉ là một tài xế vô danh tiểu tốt, anh lại là người có thân phận cao quý, so đo với Lâm Mộc làm gì.” Thẩm Tư Tư cười nói.
“Nói cũng đúng, chấp nhặt với anh ta có khác gì hạ thấp thân phận của chúng ta, đúng rồi Tư Tư, sao chưa thấy chồng cô tới?” Hâm Thiếu hỏi.
“Hâm Thiếu, anh cũng biết đó, dạo này chồng tôi vô cùng bận rộn.” Thẩm Tư Tư nói.
“Theo như tôi biết, gần đây Bằng Gia có quan hệ hợp tác chặt chẽ với Tập đoàn Thiên Mộc mới nổi lên, chồng cô lại là cấp dưới thuộc tầng trung của Bằng Gia, bộn bề công việc cũng là lẽ thường tình.” Hâm Thiếu dựa vào ghế nói.