“Sao thế? Cậu không tin tưởng vào năng lực kinh doanh của mình hả?” Lâm Mộc cười nói.
“Anh Mộc, em không có ý đó, dù sao, muốn đạt đến mức độ thành công mà anh nói, ngoài năng lực còn phải có nguồn tài chính, thế lực chống lưng, mối quan hệ, vân vân và mây mây...” A Bính nói.
Lâm Mộc đứng dậy, bước đến bên cạnh A Bính, khẽ vỗ vai anh ta, nói: “A Bính, muốn tạo dựng thành công sự nghiệp ở cái thời đại cá lớn nuốt cá bé này, tất phải chấp nhận nguy hiểm, nếu chút dũng khí đương đầu với mạo hiểm cũng không có, thì cuộc đời coi như đã định đoạt sẵn là chẳng làm nên nghiệp lớn rồi, huống chi tôi nắm khả năng thành công rất lớn, mới lựa chọn làm như vậy, nếu cậu dám thì cùng tôi cố gắng đánh một trận, dù thất bại cũng không cảm thấy nuối tiếc, nếu thất bại thật, tôi sẽ gánh vác tất cả hậu quả.”
A Bính nhìn Lâm Mộc, không khỏi cảm khái: “Anh Mộc, anh quả thực đã thay đổi quá nhiều, trước đây anh tuyệt không dám làm loại chuyện như vậy, càng không có dã tâm kinh doanh lớn!”
A Bính biết rõ, Lâm Mộc của ngày xưa không thể nói ra lời lẽ đao to búa lớn nhường này.
Những gì Lâm Mộc phân tích đã khiến A Bính dao động.
“Anh Mộc, nếu anh đã nói vậy rồi, em sẽ cùng anh đánh trận này!” A Bính đứng dậy, giọng nói âm vang.
A Bính biết rõ, hiện giờ nhà họ Lâm sa sút, không hề có chống lưng, nhưng anh ta luôn có dự cảm không sao giải thích được, rằng Lâm Mộc của bây giờ có thể làm nên chuyện lớn!
“Được! Tôi biết ngay tên nhóc như cậu có gan làm chuyện lớn, ngày đi học cậu vừa theo tôi, tôi đã nhìn ra điểm này rồi!” Lâm Mộc cười nói.
Lâm Mộc ngồi xuống, cười nói: “A Bính, e rằng điều cậu lo ngại nhất bây giờ chính là chúng ta không có chỗ dựa hay mối quan hệ, cậu yên tâm, đợi đến khi tiền đầu tư khởi động đến tay, tôi sẽ cho cậu một bất ngờ! ”
Muốn làm nên nghiệp lớn ở Kim Châu, chắc chắn phải có đủ tiền bạc, mối quan hệ và chỗ dựa.
“Anh Mộc, anh nói vậy làm em thấy mong chờ rồi đấy.” A Bính cười nói.
Thực ra A Bính cũng khá tò mò, sau khi nhà họ Lâm sụp đổ, các mối quan hệ cũng cuốn theo chiều gió, Lâm Mộc lại chỉ là tiểu bối trẻ tuổi, anh có thể lôi kéo mối quan hệ hay chống lưng gì để dựa dẫm?
A Bính nghĩ, nếu anh ta là Lâm Mộc thì chắc chắn không thể lôi kéo mối quan hệ nào, chỉ e bất cứ ai có chút năng lực trong giới kinh doanh của Kim Châu, cũng coi khinh việc gặp mặt Lâm Mộc.
Món ăn lần lượt được bưng lên.
Lâm Mộc mới ăn được vài gắp, đã nhận được cuộc gọi của chị họ Thẩm Tư Tư.
“Chẳng phải Trần Uyển Nhi đã xin nghỉ phép cho mình rồi ư? Sao chị ta còn gọi điện nữa?” Lâm Mộc chau mày, anh chẳng có chút thiện cảm nào với cô chị họ này.
Lúc nhà họ Lâm còn lớn mạnh, cô ta rất giỏi nịnh bợ, nhà họ Lâm sụp đổ thì cô ta quay ngoắt thái độ.
“Alo.” Lâm Mộc vẫn nhận điện thoại.
“Lâm Mộc, buổi tối có rảnh không? Chị họ mời em đi uống rượu, em rời khỏi Kim Châu bao năm, vất vả lắm mới quay lại được, người chị họ này lẽ ra phải nhiệt tình đối đãi.”
Lâm Mộc không khỏi kinh ngạc, thái độ của Thẩm Tư Tư với anh thay đổi nhanh quá nhỉ?
Lâm Mộc nhanh chóng hiểu ra, khẳng định có 8 phần là vì Trần Uyển Nhi.
“Xin lỗi chị họ, buổi tối em không rảnh rồi, chỗ em còn có chút chuyện, cúp máy trước nhé.” Lâm Mộc nói xong thì dứt khoát cúp điện thoại.
5 năm sống trong núi, Lâm Mộc đã nghĩ thông suốt nhiều chuyện.
Anh phải chân thành đối đãi với người thân và bạn bè tốt, còn những kẻ sống hai mặt như này, hoàn toàn không cần đoái hoài đến, cho dù là họ hàng.
Dùng cơm với A Bính xong, Lâm Mộc đến TTTT mua vài bộ quần áo mới cho ba mẹ và em gái, tiền mua đồ đương nhiên rút từ 10 vạn A Bính đưa anh lần trước, đến sẩm tối anh mới về nhà.
Trong nhà.
“Con về rồi!” Lâm Mộc xách một đống túi tắm vào nhà.
Chị họ Thẩm Tư Tư đang ngồi trong phòng khách nhỏ hẹp.
“Lâm Mộc.” Vừa thấy anh, Thẩm Tư Tư đứng dậy, cười chào.
“Sao chị lại tới đây?” Lâm Mộc nhíu mày.
Không ngờ cô ta lại chạy tới tận nhà.
“Người chị họ này không thể tới thăm nhà em sao, chị mang chút quà cho cậu mợ.” Thẩm Tư Tư nói.
Lâm Mộc liếc nhìn một cái, trên bàn quả thực có không ít đồ.
“Chị họ, thái độ của chị thay đổi nhanh quá đấy, chị đến có mục đích gì đúng không?” Lâm Mộc như cười như không.
“Lâm Mộc, nói năng với chị họ con cho tử tế, giờ chị họ là bà chủ của con, đừng để người ta nghĩ nhà mình không biết dạy dỗ con cái!” Lâm Đại Sơn ngồi trên giường trách mắng.
“Không sao đâu cậu, cháu hiểu tính cách Lâm Mộc mà.” Thẩm Tư Tư trưng ra bản mặt niềm nở.
Lâm Mộc không buồn đếm xỉa đến cô ta, quay người nhìn về phía nhà bếp.
“Em gái, mau qua đây.” Lâm Mộc gọi Lâm Lê đang nấu cơm.
Giờ này mẹ anh đi làm chưa về, bèn giao việc nhà cho Lâm Lê làm.
“Anh.”
Lâm Lê lau tay chạy tới, trên môi nở nụ cười tựa ánh mặt trời.
“Em gái, đây là quần áo mới anh mua cho em, lát nữa thử đồ nhé.” Lâm Mộc đưa cho Lâm Lê 2 túi quần áo.
“Oa, có quần áo mới để mặc rồi, cảm ơn anh!” Lâm Lê phấn khích nhận đồ, quá lâu rồi cô ấy không được mua quần áo mới.
“Anh ơi, em đi xào rau đã.” Lâm Lê nói xong thì vội vào trong bếp.
“Ba, con cũng mua đồ mới cho ba mẹ đây.” Lâm Mộc bước đến trước giường Lâm Đại Sơn, đặt túi lên đầu giường.
“Lâm Mộc, con mới về lấy đâu ra tiền? Giờ nhà mình nghèo, đừng có tiêu xài phung phí như trước đây.” Lâm Đại Sơn nghiêm nghị nói.
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng ông lại cảm thấy mừng vui thanh thản.
Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc mua đồ cho bọn họ, mà không phải duỗi tay xin tiền gia đình như trước kia.
“Ba, đây là tiền người bạn cũ của con cho mượn, ba đừng nghĩ lung tung, con mua vì thấy đồ của mẹ và em gái cũ quá rồi.” Lâm Mộc giải thích.
Thẩm Tư Tư bước tới, cười nói: “Em họ Lâm Mộc, chị thấy em không bận gì, chị mời em ra ngoài dùng cơm, chúng ta ôn lại chuyện cũ, thế nào?”
“Đồ ăn bên ngoài mấy năm trước em ăn ngán rồi, giờ em thấy cơm do em gái nấu là ngon nhất.” Lâm Mộc đáp.
Lời này của anh rành rành là từ chối Thẩm Tư Tư.
Lâm Đại Sơn lên tiếng: “Lâm Mộc, ngày nào con cũng có thể ăn cơm Lâm Lê nấu, chỉ một bữa không ăn nào có sao, nếu chị họ đã đến tận nhà mời con thì đi đi, nói sao thì bây giờ chị họ cũng là bà chủ của con.”
“Ba đã nói vậy thì con nghe theo.” Lâm Mộc cười với ba mình.
Lâm Mộc nghĩ kỹ rồi, không được để ba anh thất vọng về anh, bất kể là chuyện gì.
“Thằng nhóc này coi như nghe lời được 1 lần.” Lâm Đại Sơn nở nụ cười.
Lâm Đại Sơn phải thừa nhận rằng, từ khi Lâm Mộc trở về, cách hành sự của anh đã thay đổi rất nhiều.
Tỷ như mỗi khi ông trách mắng Lâm Mộc, anh đều tỏ ra hiểu chuyện, không cãi lại như trước kia.
Đứa con trai này của ông coi như đã chín chắn hơn nhiều.
“Chị họ, chúng ta đi thôi.”
...
Thẩm Tư Tư chạy xe đưa Lâm Mộc tới một nhà hàng.
Lúc xe chạy tới bãi đỗ xe, một chiếc xe Jetta không chút nổi bật ở phía sau cũng đi theo.
Trong buồng xe Jetta có một người đàn ông mặc áo phông đen mang vết sẹo trên cổ.
Lúc này, anh ta đang chăm chú nhìn Lâm Mộc bước xuống khỏi xe.