Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)



“Chính là anh ta.”

Người đàn ông mặc áo phông đen lấy một tấm ảnh ra đối chiếu, người trong hình chính là Lâm Mộc.

Sau đó anh ta xé nát tấm ảnh.

...

Trong phòng bao của nhà hàng.

“Lâm Mộc, em đúng là thâm tàng bất lộ nha, không ngờ em có thể kết bạn với nhân vật tầm cỡ như Trần Uyển Nhi.” Vừa ngồi xuống, Thẩm Tư Tư đã tâng bốc Lâm Mộc.

Lâm Mộc thản nhiên ngẩng đầu: “Chị họ, chị mời em tới ăn cơm là vì điều này đúng không?”

“Không thể nói vậy được, chị nghĩ em rời khỏi Kim Châu 5 năm mới quay lại, chúng ta là người thân, người chị họ là chị đây đương nhiên phải tiếp đãi em rồi.” Thẩm Tư Tư nở nụ cười niềm nở.

“Chị họ, ai cũng là người hiểu chuyện, mấy lời lẽ mào đầu này không cần phải nói thêm nữa.”

Lâm Mộc đổi đề tài: “Chị họ Thẩm Tư Tư, em có thể nói chị hay, em không có quan hệ đặc biệt gì với Trần Uyển Nhi, nhưng nếu chị muốn lợi dụng em để bám lấy cành cao là cô ấy, chị nên từ bỏ ý định này đi thôi.”

“Hai người không có quan hệ gì? Em họ thật biết nói đùa, thế tại sao cô ta lại đích thân ra mặt gọi điện cho chị chỉ vì em?”

Lâm Mộc cười nói: “Trần Uyển Nhi tìm em nhờ chữa bệnh cho cô ấy, cho nên mới xin nghỉ giúp em, chỉ vậy mà thôi.”

“Khám bệnh? Phụt, Lâm Mộc, em thật biết nói đùa, sao em lại biết khám bệnh chứ.” Thẩm Tư Tư cười nói.

“Em rời khỏi Kim Châu 5 năm, học được chút lý thuyết về y học ở bên ngoài, có vấn đề gì sao?” Lâm Mộc vừa nói vừa rót rượu cho mình.

“Thế thì chị hiểu rồi, giờ em trở thành kẻ lừa đảo giang hồ đúng không? Lợi dụng chút y thuật gà mờ của mình để gạt người ta?” Thái độ của Thẩm Tư Tư hoàn toàn thay đổi, ngữ khí cũng lạnh như băng.

“Lâm Mộc, lá gan của em cũng to nhỉ, dám gạt tới nhà họ Trần cơ đấy, bây giờ nhà họ Trần bị mờ hai mắt nên tin tưởng em, đợi tới khi em lộ ra bộ mặt thật, cứ chờ nhà họ Trần xử lý đi.”

Mấy tháng trước Thẩm Tư Tư từng nghe người ta nói, tiểu thư Trần Uyển Nhi của nhà họ Trần mắc chứng đau đầu, những người có y thuật xuất sắc đều được mời về để khám bệnh cho cô nàng.

Giờ nghe Lâm Mộc nhắc tới, cô ta mới như bừng tỉnh ngộ.

Giờ cô ta có thể khẳng định, chắc chắn Lâm Mộc vờ biết y thuật, chủ động tới đòi khám bệnh cho người ta.

“Không cần chị họ phải nhọc lòng.” Lâm Mộc vừa uống rượu vừa nói.

“Đừng uống nữa.” Thẩm Tư Tư nhào tới giật ly rượu trong tay Lâm Mộc.

“Đồ khốn kiếp này, thiếu chút nữa đã gạt được chị rồi, chị còn tưởng nhầm em và Trần Uyển Nhi có mối quan hệ gì đặc biệt cơ, hại chị tốn tiền mua thứ rượu đắt đỏ này, bây giờ cút ngay đi cho chị!” Thẩm Tư Tư dứt khoát ra lệnh đuổi khách.

Lâm Mộc không giận mà chỉ cười: “Chị họ, chẳng phải khi trước chị còn nói chúng ta là người thân sao?”

“Tên thiếu gia sa sút như em còn muốn trèo cao bám víu lấy chị sao? Sau này ngoan ngoãn làm tài xế đi, cút!” Thẩm Tư Tư chỉ tay về phía cửa.

“Chưa gì đã xé rách mặt nhau rồi? Em không muốn tới, chị lại cứ năn nỉ em tới, giờ lại muốn đuổi em đi, thật nực cười, được, em đi!”

Lâm Mộc dứt khoát đứng dậy rời đi, Lâm Mộc ăn sơn hào hải vị suốt 20 năm nhiều quá rồi, thật sự không tiếc nuối gì mấy thứ này.

“Đồ khốn kiếp.” Sau khi Lâm Mộc rời khỏi phòng bao, Thẩm Tư Tư ném luôn ly rượu trong tay.

Tốt xấu gì cô ta cũng là hotgirl mạng, là nhân vật nổi tiếng, nghĩ tới ban nãy mình phải bợ đỡ Lâm Mộc, cô ta giận không chịu được.



Lâm Mộc ra khỏi nhà hàng, gọi taxi về nhà.

Trên đường.

“Ồ, không đúng!” Lâm Mộc ngoảnh đầu nhìn lại, phía sau có một chiếc Jetta.

Lâm Mộc sực nhớ ra, lúc trước đến nhà hàng cũng thấy chiếc Jetta này trên đường.

Nếu nói khi ấy Jetta đến nhà hàng chỉ là trùng hợp, vậy lúc này nó luôn ở sau xe anh thì lại bất thường rồi!

“Tài xế, dừng xe ở phía trước!” Lâm Mộc lên tiếng.

Taxi dừng lại, Lâm Mộc nhanh chóng xuống xe.

Jetta cũng dừng ở phía xa.

Lâm Mộc thanh toán tiền xong thì đi vào một con hẻm tối bên cạnh.

Lâm Mộc chờ trong con hẻm vắng người một lát thì nhìn thấy một người vận đồ đen tiến vào hẻm.

“Anh là ai? Sao lại theo dõi tôi?” Lâm Mộc dựa vào tường, dáng vẻ hệt như gã thợ săn chờ con mồi sa lưới.

“Lâm Mộc, anh quả nhiên là đồ công tử bột thiếu não, phát hiện ra có người theo dõi còn chạy tới chỗ này trốn.” Người vận đồ đen cười khinh thường.

“Trốn?”

Lâm Mộc hơi nhếch môi: “Xin lỗi, tôi đứng ở đây chờ anh, chờ anh tự tìm đường chết.”

Người vận đồ đen ngẩn người, sau đó bật cười: “Quả nhiên là không có đầu óc, tiếp theo để tôi tiễn anh lên đường nhỉ! Nhớ kỹ, anh chết vì thiếu não!”

Dứt lời, người vận đồ đen rút ra con dao găm đâm về phía Lâm Mộc, thân thủ nhanh nhẹn, động tác dứt khoát, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện.

Lúc con dao găm trong tay anh ta sắp đâm trúng Lâm Mộc, anh chụp lấy cổ tay người vận đồ đen.

Mặt người vận đồ đen biến sắc, anh ta phát hiện ra lực tay của Lâm Mộc mạnh đến kinh người, cánh tay anh ta không tài nào nhúc nhích được.

Theo tư liệu, chẳng phải Lâm Mộc là một thiếu gia bỏ đi có gia cảnh sa sút sao? Sao lại như thế này?

“Nói đi, ai sai anh tới đây tìm đường chết hả?” Lâm Mộc chất vấn.

“Sao... sao anh lại có sức mạnh lớn như này!” Gương mặt của kẻ vận đồ đen tràn ngập sự chấn động, anh ta thử vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của Lâm Mộc, nhưng hoàn toàn bất lực.

“Ông nói gà bà nói vịt.”

Lâm Mộc dùng sức vặn cánh tay người vận đồ đen ra sau, rồi ấn anh ta xuống đất.

Rắc!

Một tiếng nứt xương giòn giã vang lên, xương tay của người đàn ông mặc đồ đen bị vặn gãy, anh ta đau đến hít một ngụm khí lạnh.

Kẻ vận đồ đen cùng lắm cũng chỉ là người thường trải qua chút huấn luyện, thân thủ lợi hại hơn người thường nhiều, nhưng so với Lâm Mộc lại là khác xa một trời một vực.

“Anh quá yếu, giờ tôi muốn giết chết anh chỉ dễ như trở bàn tay, nhưng chỉ cần anh ngoan ngoãn nói ra sự thật, tôi đảm bảo sẽ cho anh một cơ hội sống.” Lâm Mộc ấn anh ta.

Lâm Mộc muốn biết rốt cuộc kẻ nào phái tên nhóc này tới ám sát anh!

Kẻ vận đồ đen vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Lâm Mộc, nhưng vẫn hoàn toàn bất động.

Giờ anh ta mới ý thức được, hồi nãy Lâm Mộc nói anh ta tự tìm đường chết, hóa ra là thật!

“Nói cho anh biết ư? Mộng tưởng hão huyền!” Kẻ vận đồ đen nhả ra một câu rồi cắn thuốc độc trong miệng, thân thể anh ta lập tức co rút kịch liệt, chớp mắt đã không còn hơi thở.

Nhìn người này tự sát, Lâm Mộc buông tay ra, lùi ra sau vài bước.

Lâm Mộc ngàn vạn lần không ngờ tới, sau khi ám sát anh không thành, người này lại lựa chọn tự sát!

“Đây là sát thủ Deadpool trong truyền thuyết đó sao?” Lòng Lâm Mộc chấn động.

Những kẻ này trước khi thi hành nhiệm vụ luôn để thuốc độc trong miệng, một khi nhiệm vụ thất bại hay bị khống chế, họ sẽ tự kết liễu sinh mệnh thông qua việc cắn thuốc độc.

“Phù phù..”

Lâm Mộc lùi về sau 2 bước, hít sâu một hơi.

Tuy Lâm Mộc ở trên núi 5 năm, trải qua ma luyện nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảnh tượng một người chết thảm như vậy ngay trước mặt mình.
Nhấn Mở Bình Luận