Lâm Mộc thầm than, tình trạng suy yếu của anh lúc này mà xuất hiện thêm một kẻ địch có thực lực như Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái, thì anh chỉ có nước thất bại ê chề!
May sao chỉ có một kẻ địch tới tìm anh!
“Sau này thôi động Chí Tôn Tích, ta tuyệt đối không được dùng quá giới hạn chịu đựng của cơ thể, nếu không sau khi sử dụng quá độ khiến cơ thể rơi vào trạng thái suy yếu, ta chỉ có nước để mặc người ta giẫm đạp mà thôi.”
Advertisement
Lần thôi động này đã giúp anh tích lũy thêm chút kinh nghiệm.
Sau đó Lâm Mộc nằm trên đất nghỉ ngơi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vip. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Công ty quảng cáo Thịnh Mỹ.
Thẩm Tịch Dương về đến công ty thì đến ngồi ở chỗ làm việc của mình, không chủ động đi tìm giám đốc.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô ấy đã được thông báo đến văn phòng của giám đốc.
Trong phòng!
“Rầm!”
“Thẩm Tịch Dương, cô làm gì để kiếm cơm hả?”
Thẩm Tịch Dương vừa bước vào phòng, tên giám đốc đã thuận tay vớ tập tài liệu trên bàn ném mạnh về phía cô ấy.
Hồi nãy tên giám đốc nhận được điện thoại của Lương Siêu, anh ta tỏ ý không tiếp tục hợp tác với Thịnh Mỹ vì Thẩm Tịch Dương.
“Á!” Góc nhọn của tập tài liệu đập vào tay Thẩm Tịch Dương, quệt một vết rách trên tay cô ấy.
Tên giám đốc thấy Thẩm Tịch Dương bị tài liệu quệt rách tay cũng chẳng mảy may thương tiếc, chỉ tay vào người cô ấy mắng to: “Thẩm Tịch Dương, cô biết Lương thiếu gia là khách hàng lớn cỡ nào không? Cô biết cô đàm phán hợp đồng này không thành công thì công ty mất đi món tiền lớn dường nào không? Cô biết điều này đồng nghĩa với tổn thất lớn thế nào không?”
“Lương thiếu gia muốn con người cô, cô còn không hiểu sao? Cô ra vẻ thanh cao cái nỗi gì! Bốn mươi vạn tệ cô cũng không thèm đúng không? Một đêm của cô xứng bốn mươi vạn tệ ư?”
Thẩm Tịch Dương nghe xong lời này chỉ bưng vết thương trên tay, nước mắt cũng đổ dài trên đôi má.
“Giám đốc Tề, tôi không cần công việc này nữa, tôi.... tôi từ chức là được chứ gì!”
Thẩm Tịch Dương vừa khóc vừa nói, cô ấy phải dồn nén cảm xúc quá lâu rồi, vì muốn kiếm tiền mua thuốc cho ba mình mà bao năm qua cô ấy phải gánh vác quá nhiều trọng trách trên vai.
Thẩm Tịch Dương phải dồn nén cảm xúc quá lâu, cho nên khi đối mặt với những lời nhục mạ của tên giám đốc, phòng tuyến tâm lý của cô ấy đã hoàn toàn sụp đổ.
“Dù cô không từ chức tôi cũng phải đuổi cô đi, cút!” Tên giám đốc chỉ tay ra cửa, tức giận trợn trừng hai mắt.