Lời này vừa thốt ra, mặt Lương Đức Quảng càng biến sắc.
“Cháu trai.. sao... sao cháu nói vậy được!” Lương Đức Quảng nóng ruột hỏi.
“Im đi, cậu có biết anh ấy là ai không hả?” Thư ký Ngô sa sầm mặt quát mắng.
Advertisement
“Nó là ai?” Kiền Nhị Gia và Lương Đức Quảng không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Mộc.
Họ đều không quen Lâm Mộc, cũng chưa bao giờ nghe đến nhân vật này ở Ninh Đô, huống chi Lâm Mộc còn trẻ như vậy.
Mai Tổng bước lên trước, nói lớn: “Quên không giới thiệu với các vị, người này là Lâm Mộc, có lẽ các vị đây chưa nghe đến tên cậu ấy, nhưng chắc hẳn ai ai cũng biết đến truyền thuyết cậu ấy để lại, đây chính là nhân vật thần bí đã diệt nhà họ Tôn trong một ngày!”
“Còn Tiểu thư Thẩm Tịch Dương bị Lương Siêu ức hiếp chính là bạn gái của Lâm cao nhân.”
“Cái gì?”
Nghe tới đây, Lương Đức Quảng và Kiền Nhị Gia thay đổi sắc mặt, sợ tới mức liên tiếp lùi về sau, cả người cũng lảo đảo.
Lời này có khác gì sét đánh giữa trời quang giáng trúng đầu hai người họ đâu!
Cuối cùng Kiền Nhị Gia và Lương Đức Quảng cũng hiểu tại sao hồi nãy Thư ký Ngô lại niềm nở lên trước chào hỏi Lâm Mộc rồi.
Cuối cùng họ cũng hiểu tại sao Mai Tổng có bản lĩnh đến mức dám không nể mặt Kiền Nhị Gia và Thư ký Ngô rồi.
Giờ khắc này, Kiền Nhị Gia và Lương Đức Quảng chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, hai mắt mờ đi, dường như ngày tận thế đã ập tới.
Họ biết mình đã chọc phải phiền phức lớn rồi...
“Diệt nhà họ Tôn... Đó... đó chẳng phải một tai nạn sao? Hóa ra lại là Lâm Mộc làm?” Thẩm Tịch Dương sợ tới mức bụm miệng, tròn mắt ngỡ ngàng.
Lương Siêu đang bị ấn giữ cũng sợ tới phát ngốc, tên Lâm Mộc mà anh ta không coi ra gì lại là nhân vật thần bí diệt cả nhà họ Tôn ư? Lương Siêu sực tỉnh, anh ta gây họa tày trời rồi...
Lâm Mộc nhìn Kiền Nhị Gia, nói: “Kiền Nhị Gia, hồi nãy ông nói muốn triệu tập nhân lực để đánh với tôi đến hơi thở cuối cùng? Đúng không?”
“Không không, là tôi nói lỡ lời, xin Lâm Gia tha thứ! Tha thứ!” Kiền Nhị Gia sợ đến độ cuống quýt cúi đầu nhận lỗi.
Đến nhà họ Tôn còn bị Lâm Mộc dễ dàng tiêu diệt nữa là, Kiền Nhị Gia ông ta có lợi hại tới đâu cũng không dám đắc tội với anh.
“Kiền Nhị Gia, chuyện không liên quan tới ông thì bớt nhúng tay vào đi, đừng có suốt ngày vẽ thêm chuyện để làm, dẫn người của ông cút ngay!” Lâm Mộc quát to.
“Được được! Tôi cút ngay đây! Cút ngay đây!” Kiền Nhị Gia không dám nán lại nửa giây, phất tay ra hiệu đám đàn em rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Sau khi Kiền Nhị Gia rời đi.
“Lâm tiên sinh, tôi cũng xin phép đi trước, chuyện ở đây anh cứ xử lý theo ý mình là được.” Thư ký Ngô cũng nói tạm biệt.
“Đi đi, nhớ gửi lời hỏi thăm của tôi tới Lão Từ.”
“Được được.” Thư ký Ngô cười phụ họa gật đầu, sau đó quay người toan rời đi.
“Cháu trai.. Cháu không thể đi được.” Lương Đức Quảng cuống quýt nhào lên chắn đường Thư ký Ngô.
Đối với Lương Đức Quảng, lúc này Thư ký Ngô là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của ông ta.