“Không ổn!” Lâm Mộc sởn gai ốc, một cảm giác bị uy hiếp vô cùng mạnh mẽ dâng lên trong lòng,
Bang!
Bụp!
Cửa sổ thủy tinh bị nổ tùng, Lâm Mộc ngã nhào xuống đất.
Tòa nhà đối diện.
“Hoàn thành!” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhanh chóng thu cây súng bắn tỉa, tháo rời chỉ trong 40 giây, sau đó cất vỏ đạn rơi xuống, cuối cùng xách chiếc túi xuống lầu.
Cả quá trình diễn ra nhanh chóng, bình tĩnh và kỹ càng.
Dưới lầu, người đàn ông đội mũ lưỡi trai bước vào xe, lấy di động ra gọi điện.
“Mục tiêu đã bị bắn chết.”
Sau khi cuộc gọi được kết nối, người đàn ông đội mũ lưỡi trai báo cáo bằng chất giọng trầm khàn.
“Chắc chắn không?” Đầu kia điện thoại truyền tới câu hỏi.
“Chắc chắn!” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đáp không cần suy nghĩ.
Sau đó anh ta cúp máy, khởi động xe nhanh chóng rời đi.
Với sức mạnh của cây súng bắn tỉa này, bất kể chỗ nào trên cơ thể trúng đạn, đều không có khả năng sống sót!
Đương nhiên anh ta hoàn toàn chắc chắn!
.
Trong căn phòng ở chung cư Cẩm Tú.
“Xựt.” Lâm Mộc hít vào một ngụm khí lạnh.
Quần áo anh đã nhuốm máu đỏ. Trước khi đạn bay tới, Lâm Mộc vừa đứng dậy, cho nên viên đạn găm trúng phần bụng trên của anh.
Ngay giây phút cảm nhận được cái chết cận kề, anh đã lưu chuyển nội lực để phòng thủ.
Dù vậy, viên đạn vẫn xuyên qua lớp phòng thủ và khiến anh bị thương.
Với thực lực hiện giờ của Lâm Mộc, nếu vũ khí tấn công là súng lục gì đó, tuyệt không thể khiến anh bị thương.
Nhưng hồi nãy anh ăn đạn từ cây súng bắn tỉa, cả tốc độ lẫn uy lực đều vượt xa súng lục, cho nên Lâm Mộc vẫn bị thương.
Nếu đạn trúng phần đầu, thì khả năng bị đe dọa tính mạng càng cao.
“Phải gắp đầu đạn ra.” Lâm Mộc dứt khoát duỗi ngón tay, moi vào lỗ máu trên bụng.
“Mẹ kiếp!” Khi ngón tay móc vào vết thương, cảm giác đau đớn như điên cuồng tấn công, Lâm Mộc nhịn không được phải chửi thề.
“Lâm Mộc! Giờ ngươi không phải đồ bỏ đi! Chút đau đớn này là cái mốc gì!” Lâm Mộc cố nhịn đau, nhanh chóng gắp viên đạn ra.
“Phù..” Lâm Mộc vứt đầu đạn dính máu xuống đất, thở hắt ra một hơi.
Nghỉ ngơi một lúc, Lâm Mộc mới bò dậy.
Nếu viên đạn hồi nãy găm trúng người bình thường, có thể khẳng định chắc chắn sẽ mất mạng!
Nhưng dù sao Lâm Mộc cũng là tu sĩ Khai Linh Cảnh, hơn nữa còn đạt tới đỉnh phong, có nội lực hộ thể, thân thể anh được nội lực nuôi dưỡng nhiều năm nên mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều.
Cho nên viên đạn kia chỉ có thể làm anh bị thương nhẹ.
Đương nhiên, dù không trọng thương vẫn thấy đau đớn, cho dù tu sĩ có bản lĩnh và năng lực cường đại thế nào, họ vẫn có cảm giác đớn đau, tu sĩ cũng bị đau đớn giày vò như người bình thường vậy!
Sau đó Lâm Mộc lấy ra một viên thuốc màu đen, đây là thuốc sư phụ cho anh trước khi xuống núi, dặn anh luôn mang theo bên người, lỡ như bị thương thì dùng để trị thương.
Nuốt viên thuốc xong, cảm giác đau đớn dịu đi rất nhiều....
Ninh Đô.
Nhà họ Tôn.
Quản gia chạy vội từ bên ngoài vào.
Đại thiếu gia nhà họ Tôn - Tôn Thượng Minh đang nghe điện thoại.
Thấy quản gia vào, anh ta lập tức ra hiệu cho ông ta giữ im lặng.
Lát sau, Tôn Thượng Minh nghe xong điện thoại, ngồi xuống sofa.
“Chuyện gì, nói.” Tôn Thượng Minh vừa châm thuốc vừa hỏi.
“Đại thiếu gia, nhiệm vụ ngài giao đã hoàn thành, tên nhóc Lâm Mộc kia đã bị bắn chết.” Quản gia báo cáo.
“Được, tôi biết rồi, lui xuống đi.” Tôn Thượng Minh khoát tay, ánh mắt vẫn bình lặng không một gợn sóng.
Dù sao trong mắt anh ta, Lâm Mộc chết đi là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Một đứa tôm tép nhãi nhép như này, nếu anh ta muốn đối phương chết mà người đó vẫn bình an vô sự, anh ta mới lấy làm lạ.
Tôn Thượng Minh cũng chưa từng nghĩ tới việc xác minh lại chuyện này, bởi vì một Lâm Mộc cỏn con không quan trọng đến vậy.
Giống như anh giẫm chết một con kiến khi đi trên đường, anh sẽ cất công đi lộn lại để xác nhận con kiến đó chết thật chưa sao?
“Quản gia, ông gọi điện cho Chu Khôn ở Kim Châu báo cho cậu ta một tiếng, thuốc cũng gửi cho cậu ta đi.” Tôn Thượng Minh ra lệnh.
“Vâng thưa thiếu gia.” Quản gia kính cẩn đáp.
“Đúng rồi, lát nữa ông đặt vé máy bay, tôi phải ra nước ngoài một chuyến bàn công chuyện.” Tôn Thượng Minh ngẩng đầu nói.
“Vâng thưa thiếu gia.” Quản gia đáp.
...
Kim Châu, trong chung cư Cẩm Tú.
Dùng thuốc xong, Lâm Mộc băng bó đơn giản vết thương.
Vết thương này không nghiêm trọng gì với anh, nhưng lại khiến anh cự kỳ tức giận.
“Đáng chết! Đây đã là lần thứ hai rồi! Rốt cuộc là kẻ nào!” Hai mắt Lâm Mộc dâng lên lửa giận.
Lâm Mộc trở về mới được vài ngày mà đã bị ám sát tới 2 lần.
Hơn nữa lần này còn bắn anh bị thương, đương nhiên anh phải tức giận rồi.
“Nhất định là nhà họ Tôn, hoặc là gã bạn trai Tôn Trình của Trần Uyển Nhi, hoặc là người sau lưng Chu Khôn!” Lâm Mộc siết chặt hai nắm tay, sát ý cuồn cuộn dâng lên.
Lâm Mộc thấy chỉ có hai khả năng, hoặc là Chu Khôn tìm nhà họ Tôn giúp, hoặc là tay Tôn Trình kia báo thù anh.
Bất luận khả năng nào, cuối cùng vẫn là người của nhà họ Tôn!
Huống chi người bình thường sao có thể kiếm được vũ khí như súng bắn tỉa, nhưng nhà họ Tôn thì hoàn toàn có khả năng này.
Trước khi xuống núi, Lâm Mộc đã từng nghĩ, đây là thời đại vũ khí nhiệt với đủ loại vũ khí có uy lực mạnh mẽ.
Nhưng trong nhận thức của anh, Trung Quốc quản lý phương diện này cực kỳ nghiêm ngặt, 20 năm lăn lộn ở đô thị, anh chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy súng tiệt.
Cho nên Lâm Mộc cảm thấy, trong tình huống thông thường, không cần lo lắng tới loại vũ khí này.
Lần bị đánh úp này như một hồi chuông cảnh tỉnh anh.
“Ta phải nhanh chóng bước vào Linh Ý Cảnh mới được.” Lâm Mộc nghĩ thầm.
Dù sao anh cũng bị ám sát tới hai lần rồi.
Lâm Mộc không thể biết chắc chắn, liệu anh có bị ám sát lần 3 hay không, hoặc là sau bao lâu nữa lại bị ám sát.
Dứt khoát tới Ninh Đô tìm nhà họ Tôn báo thù ư?
Lâm Mộc hiểu rõ, năng lực hiện giờ của anh còn thiếu một chút. Nếu anh đã chắc chắn nhà họ Tôn nắm giữ loại vũ khí nhiệt như súng bắn tỉa còn đến Ninh Đô, e là rất phiền phức.
Nếu bị súng trường bắn quét, thực lực của anh bây giờ chỉ có thể ứng phó với số lượng súng nhỏ, nhiều hơn chắc chắn không chống chọi được.
Lâm Mộc nghĩ, anh phải bước vào Linh Ý Cảnh mới đủ tự tin tìm nhà họ Tôn.
Một khi bước vào Linh Ý Cảnh, thực lực của anh sẽ nâng cao rất nhiều. Dù bị súng bắn tỉa như ban nãy tấn công, anh cũng không e sợ!
“Nhà họ Tôn, nếu các người đã muốn ám sát tôi nhiều lần thì cứ chờ xem, các người sẽ phải trả giá đắt vì chuyện này!” Ánh mắt Lâm Mộc dâng lên sát ý.
Ngay lúc này, di động của Lâm Mộc reo chuông, xua tan cái im lặng.
Lâm Mộc lấy điện thoại xem, là Trần Uyển Nhi gọi tới.
“Phù phù.”
Lâm Mộc hít sâu một hơi dặn lử giận trong lòng xuống, sau đó mới nhận điện thoại.
“Alo.”
“Lâm Mộc, mai là ngày anh tiếp tục áp chế độc tố giúp tôi, nhớ đến đúng giờ vào buổi sáng.” Điện thoại truyền tới giọng nói của Trần Uyển Nhi.
“Trần Uyển Nhi, giờ cô đã tin tôi có thể áp chế độc tố cho cô rồi nhỉ.” Lâm Mộc nói.
Tút tút tút.
Lâm Mộc còn chưa nói xong, điện thoại đã bị ngắt máy.