“Chị Dương Dương nhận đi, đây là tấm lòng nhỏ của em.” Lâm Mộc cười nói, xua tan cái im lặng trong phòng.
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sực tỉnh, hóa ra anh chính là Lâm Mộc!
Hóa ra anh chính là người ra tay hào phóng mua 'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân' với giá năm mươi triệu tệ.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người mới bừng tỉnh ngộ, hóa ra người giàu có nhất trong phòng bao này không phải Liêu Đào, mà là người đàn ông đứng cạnh Thẩm Tịch Dương – Lâm Mộc!
Advertisement
Liêu Đào và Hứa Thiến chứng kiến cảnh tượng này, chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang giáng trúng đầu bọn họ, mặt cả hai đều trắng bệch như tờ giấy.
Dù bọn họ ngu ngốc tới đâu cũng hiểu một lẽ, kẻ có thể mua sợi dây chuyền năm mươi triệu tuyệt không phải nhân vật tầm thường!
Cho dù tổng tài sản của gia đình Liêu Đào có hơn 100 triệu tệ, nhưng yêu cầu anh ta rút ra 50 triệu tiền mặt cũng sẽ làm ‘tổn thương nguyên khí’ trong gia sản nhà anh ta.
“Chị Dương Dương!” Lâm Mộc thấy Thẩm Tịch Dương vẫn đứng chôn chân tại chỗ thì khẽ gọi tên cô ấy.
Lúc này Thẩm Tịch Dương mới hoàn hồn.
“Lâm Mộc... cái này...cái này quá quý giá, sao chị nhận được.” Thẩm Tịch Dương luống cuống.
Năm mươi triệu tệ đấy, đây là con số mà cô ấy không bao giờ dám nghĩ tới, đừng nói số tiền khổng lồ này chỉ nằm trong một sợi dây chuyền!
“Em đã mua đấu giá rồi, không trả lại được đâu, chị xem giám đốc nâng hộp quà đến run tay vì mỏi kìa, chị nhận trước đi đã.” Lâm Mộc nói.
Vị giám đốc lên tiếng: “Tiểu thư Thẩm Tịch Dương, đây là một tác phẩm nghệ thuật vô cùng trân quý, giá trị của nó đâu chỉ là con số năm mươi triệu tệ, mà nó là tâm ý của ngài Lâm Mộc dành cho cô, ngài Lâm Mộc tặng cô món đồ này, chứng tỏ cô chính là Giai nhân trong lòng ngài ấy, hôm nay tiểu thư Thẩm Tịch Dương nhất định là người phụ nữ hạnh phúc nhất Giang Nam này.”
Thẩm Tịch Dương nghe vậy mới duỗi hai tay đang run rẩy ra nhận hộp quà.
Hai hàng nhân viên của Thịnh Đại lập tức vỗ tay chúc mừng.
“'Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân' đã được giao cho người nhận, chúng tôi xin lui trước.” Vị giám đốc hành lễ xong thì dẫn đám nhân viên rời đi.
Cả phòng bao lại im phăng phắc, mọi người ngơ ngác nhìn Lâm Mộc cùng Thẩm Tịch Dương.
Bầu không khí kỳ lạ bao trùm phòng bao.
Sắc mặt Hứa Thiến khó coi như màu gan lợn. Cô ta cứ ngỡ mình nổi trội hơn Thẩm Tịch Dương rất nhiều, cuối cùng cũng có thể khoe khoang bản thân, ghẻ lạnh và cười nhạo Thẩm Tịch Dương.
Khoảnh khắc này Hứa Thiến mới biết mình hoàn toàn sai lầm!
Bạn trai của Thẩm Tịch Dương vừa vung tay đã mua hẳn sợi dây chuyền năm mươi triệu tệ đó nha!
Lớp trưởng lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước tiên: “Tịch Dương, bạn trai cậu đúng là quá khiêm tốn rồi, cậu mau trịnh trọng giới thiệu người bạn trai này cho mọi người cùng biết đi.”
“Tịch Dương, cậu quả thực quá hạnh phúc nha, không ngờ bạn trai cậu lại mua tặng cậu món đồ đắt đỏ dường ấy.”
“Tịch Dương, ngưỡng mộ cậu quá cơ!”
Mọi người rối rít xuýt xoa khen ngợi, nhất là đám con gái cùng lớp, ai nấy đều thật lòng thấy ngưỡng mộ Thẩm Tịch Dương.
“Tớ.... tớ..” Vốn dĩ món quà đắt đỏ trong tay khiến đầu óc Thẩm Tịch Dương rối như tơ vò, giờ thấy các bạn học ngưỡng mộ và khen không ngớt miệng, cô ấy càng lúng túng hơn.
“Mọi người, tôi là Lâm Mộc, mọi người mau ngồi xuống đi, ngoài ra tôi mời bữa cơm hôm nay, ban nãy tôi đã ra ngoài thanh toán rồi.” Lâm Mộc vẫy tay ra hiệu cho mọi người ngồi.
“Được được, mọi người ngồi xuống đi.” Lớp trưởng nói.
Đến Liêu Đào và Hứa Thiến cũng ngẩn người ngồi xuống.
“Lẽ nào, lẽ nào anh ta....” Liêu Đào vừa đặt mông xuống ghế đã giật thót đứng phắt dậy.
Anh ta bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, kinh hoàng nói: “Không! Nhất định không thể!”
Lúc mọi người đều hồ nghi không hiểu Liêu Đào bị làm sao, cửa phòng bao lại bị đẩy ra.
Liêu Đào ngoảnh đầu nhìn, Kiền Nhị Gia dẫn theo bốn ông chủ bước vào phòng bao.
“Kiền... Kiền Nhị Gia..” Liêu Đào giật thót.