“Lâm Mộc, cậu quá khách sáo rồi!” Hội trưởng Lưu vội đứng dậy, không dám thất lễ với Lâm Mộc.
Ông ta hoàn toàn không nhìn thấu Lâm Mộc, chẳng biết anh làm được tất cả những việc này bằng cách nào, nhưng ông ta có thể khẳng định, Lâm Mộc đã không còn là tên công tử bột từ lâu rồi.
Càng nhìn không thấu, Hội trưởng Lưu càng thấy Lâm Mộc thần bí, trong lòng bỗng vô cớ cảm thấy kiêng dè anh.
Lão Trần ngồi bên cạnh lên tiếng: “Hội trưởng Lưu, nếu cậu đã đồng ý giúp đỡ, thì phải thành tâm thành ý giúp, lời nói và hành động không được bất nhất, nếu không, chính là không nể mặt tôi, muốn gây phiền phức cho tôi.”
“Dạ dạ. Tôi đương nhiên sẽ thành tâm giúp đỡ rồi!” Hội trưởng Lưu căng thẳng nói.
..
Trò chuyện xong, Hội trưởng Lưu chủ động đề nghị đưa Lâm Mộc về bằng xe của ông ta.
Lâm Mộc cũng không từ chối.
Dọc đường đi, Lâm Mộc lại bàn bạc tiếp với Hội trưởng Lưu về một số vấn đề cụ thể.
Trong buồng xe.
“Đúng rồi Hội trưởng Lưu, ông đừng đưa tôi về nhà nữa, cũng sắp tới giờ cơm tối rồi, chúng ta tới thẳng khách sạn Diệu Quang, lát nữa tôi gọi thêm hai người tới, ông làm quen với bọn họ nhé!”
Nếu đã móc nối được với Hội trưởng Lưu, thì nhất định phải để A Bính và Bằng Gia gặp mặt ông ta, sau này bọn họ sẽ tiện liên lạc với nhau, lúc cần hành động có thể phối hợp nhịp nhàng, nhất là sự phối hợp của Hội trưởng Lưu.
“Được, không vấn đề gì!” Hội trưởng Lưu vui vẻ đồng ý.
Lâm Mộc lại gọi điện cho A Bính và Bằng Gia, kêu bọn họ tới dùng cơm tối ở Diệu Quang.
Sau đó anh gọi điện về nhà báo không về ăn cơm vì có hẹn với bạn bè.
...
Khách sạn Diệu Quang.
Lâm Mộc và Hội trưởng Lưu ngồi chờ trong phòng bao một chốc thì A Bính và Bằng Gia cùng tới, vừa hay hai người đó đang ngồi bàn bạc hành động ngày mai.
“Lưu... Hội trưởng Lưu.”
Bằng Gia vừa vào phòng bao đã liếc thấy Hội trưởng Lưu, quá đỗi kinh ngạc.
A Bính nghe Bằng Gia gọi tên thì giật thót.
Trước đây A Bính chưa từng thấy Hội trưởng Lưu, nhưng nghe Bằng Gia chào hỏi, cậu ta đương nhiên hiểu ra ngay, người đàn ông với mái tóc hoa râm trong phòng bao chính là ngôi sao sáng trong giới kinh doanh ở Kim Châu – Hội trưởng Lưu.
Cả Bằng Gia và A Bính đều kinh ngạc không thôi.
Hồi trưa bọn họ còn đang nói không biết có thể lôi kéo Hội trưởng Lưu hay không, vậy mà mới qua mấy giờ đồng hồ, Lâm Mộc đã có thể mời đích thân Hội trưởng Lưu đến đây?
Hai người họ đều thầm hiểu, Hội trưởng Lưu nguyện ý ngồi ở đây, đồng nghĩa với việc Lâm Mộc đã tạo được mối quan hệ với ông ta.
“A Bính, Bằng Gia, hai người ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện.” Lâm Mộc cười nói.
“Được được.” Bằng Gia và A Bính đều lập tức ngồi xuống.
Sau khi yên vị, Lâm Mộc bắt đầu giới thiệu: “Hội trưởng Lưu, tôi giới thiệu với ông một chút, đây là Khâu Bính, người anh em tốt của tôi, đầu óc kinh doanh của cậu ta không tồi, thông minh tháo vát lại giỏi giang, lần này tôi lập công ty mới đều giao cho cậu ta toàn quyền phụ trách.”
“Hội trưởng Lưu, chào ông, ông có thể gọi tôi là A Bính” A Bính lập tức đứng dậy.
“Chào cậu, A Bính.” Hội trưởng Lưu cười.
“Hội trưởng Lưu, vị này là Bằng Gia, chắc hẳn ông cũng quen vị này rồi, tôi không cần phải giới thiệu nữa.” Lâm Mộc nói.
“Hội trưởng Lưu, xin chào.” Bằng Gia đứng dậy, cười chào hỏi.
Ngoài mặt Bằng Gia tỏ vẻ điềm tĩnh, thực ra trong lòng vô cùng chấn động.
Vì ông ta hiểu rõ, muốn lôi kéo 1 người cao ngạo như Hội trưởng Lưu khó biết dường nào.
Đừng nói lôi kéo mối quan hệ, chỉ cần gặp mặt một lần đã không dễ dàng rồi.
Lâm Mộc chỉ một tiếng đồng hồ đã thành công móc nối mối quan hệ, Bằng Gia không khỏi chấn động.
“Bằng Gia, chào ông, chúng ta coi như cũng biết đến nhau từ trước rồi nhỉ.” Hội trưởng Lưu mỉm cười.
“A Bính, Bằng Gia, Hội trưởng Lưu đã đồng ý giúp chúng ta, lát nữa hai người trao đổi số điện thoại với Hội trưởng Lưu, sau này có kế hoạch hay hành động gì cần Hội trưởng Lưu phối hợp, cứ liên hệ thẳng với ông ấy là được.” Lâm Mộc nói.
“Không thành vấn đề.” A Bính và Bằng Gia đều cười đáp.
Trong lòng họ quá ư là phấn khích!
Được Hội trưởng Lưu giúp đỡ, bọn họ đều cảm thấy đại sự tất thành!
Khi bàn bạc hồi trưa, Bằng Gia không mấy chắc chắn, cho nên ông ta mới nói chỉ có thể lo liệu được số lượng nhỏ các ông chủ doanh nghiệp, không dám làm quá lớn.
Khi ấy Bằng Gia còn nhiều điều phải đắn đo lo lắng, thậm chí còn cảm thấy việc lớn chưa chắc đã thành công.
Giờ khắc này, tất cả lo ngại trong lòng ông ta đều tiêu tan.
Ông ta thực sự tin rằng, đi theo Lâm Mộc đánh một trận lớn, ắt sẽ thành công!
Ngay cả móc xích khó nhằn là Hội trưởng Lưu, Lâm Mộc còn giải quyết được, còn gì phải sợ chứ?
“Nào, tôi rót rượu cho mọi người!” Lâm Mộc lấy bình rượu ngon đã chuẩn bị sẵn trên bàn, đứng dậy đi về phía mọi người.
“Anh Mộc, việc rót rượu cứ để em làm là được.” A Bính mau đứng dậy.
“Không, chén rượu này tôi phải đích thân rót cho mọi người!” Lâm Mộc khoát tay với A Bính, sau đó đến trước mặt cậu ta đầu tiên.
A Bính cuống quýt đưa ly lên nhận rượu.
Lâm Mộc tiếp tục rót cho 2 người còn lại.
“Nếu mọi người đã gặp mặt rồi, chúng ta liền uống ly rượu này, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!” Lâm Mộc nâng ly.
A Bính, Bằng Gia và Hội trưởng Lưu cũng nâng ly uống cạn.
Bữa ăn này, A Bính và Bằng Gia càng thêm chấn động trong lòng.
Vì suốt bữa ăn, Hội trưởng Lưu chẳng hề bày ra điệu bộ quan cách, ngược lại vô cùng phối hợp.
A Bính càng cảm thấy, Lâm Mộc sau năm năm rời đi đã thần bí tới mức cậu ta không tài nào nhìn thấu.
Lâm Mộc giải quyết được mối quan hệ với Bằng Gia, rồi đến Hội trưởng Lưu, đây chính là 2 nhân vật hàng đầu trong hai lĩnh vực hoàn toàn khác biệt ở Kim Châu đó nhé.
Cậu ta mỗi lúc một chắc chắn, đi theo Lâm Mộc, đại sự tất thành.
Sau bữa cơm, A Bính và Hội trưởng Lưu rời đi trước, Bằng Gia còn ngồi lại, ông ta nói có chuyện muốn bàn thêm với Lâm Mộc.
“Bằng Gia, ông còn chuyện gì cứ nói đi.” Lâm Mộc nói.
“Lâm Mộc Thiên Sư, đừng gọi tôi là Bằng Gia nữa, cứ gọi Bằng Tử là được, bây giờ Bằng Tử tôi tâm phục khẩu phục cậu!” Bằng Gia giơ ngón tay cái.
Trước đây Bằng Gia cung kính và khách khí với Lâm Mộc, là vì anh có uy lực mạnh mẽ khiến ông ta kiêng dè.
Còn lần này, Lâm Mộc nhanh chóng lôi kéo được Hội trưởng Lưu đã khiến Bằng Gia tâm phục khẩu phục anh!
Bằng Gia cất giọng âm vang “Sau này Ngô Bằng tôi theo đại ca làm chuyện lớn, từ nay về sau tôi gọi Lâm Mộc Thiên Sư là đại ca!”
“Cái này....cái này không ổn đâu, dù sao ông cũng hơn tôi nhiều tuổi.” Lâm Mộc cười ngượng.
Lâm Mộc chưa từng nghĩ tới điều này.
“Có gì không ổn? Người có năng lực là lão đại! Ngô Bằng tôi ít khi bái phục kẻ khác, đại ca, anh là một trong số ít đó! Ngô Bằng tôi tin rằng, cứ theo anh tất làm nên việc lớn!”