“Được rồi, tôi cũng đã nói xong rồi, sau này chỉ cần Lâm Mộc có thịt ăn, ông nhất định cũng sẽ không thiếu thịt ăn đâu!” Lâm Mộc vỗ vai Ngô Bằng.
"Đại ca, sự nhạy bén trong kinh doanh và tầm nhìn tìm kiếm cơ hội kinh doanh của Ngô Bằng anh có thể không so được với nhiều doanh nhân khôn ngoan khác, nhưng về lòng trung thành thì anh, Ngô Bằng hoàn toàn không có gì để nói nữa cả, cậu bảo anh đánh ai, đuổi giết ai, anh tuyệt đối sẽ không sợ hãi! ”Ngô Bằng vỗ ngực nói.
Vừa nói xong, Bằng Gia trực tiếp cầm chai rượu tây còn một nửa đang đặt trên bàn lên.
"Rượu này, anh sẽ uống cạn!"
Sau khi Bằng Gia nói xong thì liền rót nốt nửa chai rượu vào miệng.
Đối với Bằng Gia, tuy ông ta là vương phủ của Kim Châu, là người thống lĩnh thế giới ngầm, lại có tiếng vang lớn và được nhiều người tôn kính. Nhưng anh biết đằng sau sự hào nhoáng ấy là bao nỗi bất lực, chua xót.
Từ trước tới nay Bằng Gia luôn bị thiếu tiền, lại phải nuôi nhiều đàn em, phải tiêu tiền nhiều mà nguồn thu nhập cũng không nhiều, chủ yếu dựa vào việc mở một số địa điểm để che đậy vài nơi khác để kiếm tiền, hầu như toàn bộ thu nhập đều để nuôi đàn em.
Đương nhiên, có một số chỗ kinh doanh phi pháp có thể kiếm nhiều tiền hơn, nhưng Bằng Gia dù miễn cưỡng cũng không dám động vào.
Bằng Gia tuy khét tiếng nhưng không bao giờ làm trái với lương tâm, không bao giờ làm ăn phi pháp như mở sòng bạc, buôn bán ma túy,...Ông ta tuyệt đối sẽ không làm, đàn em ông ta mà dám làm, thì ông ta sẽ tuân thủ theo pháp luật mà trừng trị.
Bên ngoài, cũng có rất nhiều người đang ngấm ngầm để mắt tới ông, là người đứng đầu thế lực ngầm của Kim Châu, ông ta cũng luôn phải cảnh giác và cố gắng hết sức để giữ vững địa vị của mình.
Bằng Gia biết rằng với năng lực của bản thân ông ta, cộng với các mối quan hệ và xuất thân của mình, tất cả chỉ giới hạn với những gì ông ta có, muốn nâng cao thành tựu, địa vị của bản thân thì dường như không có khả năng.
Nhưng nếu ông ta đi theo Lâm Mộc, thì không cần nghi ngờ gì cả, ông ta sẽ có cơ hội nâng giới hạn của mình lên một tầng cao hơn!
...
Sau khi rời khỏi khách sạn, Bằng Gia vội vàng trở về chuẩn bị cho cuộc nói chuyện vào ngày mai.
Lâm Mộc đứng trước khách sạn. Gió nhẹ thổi qua, Lâm Mộc nở nụ cười.
Năm năm trước khi gặp nạn, Lâm Mộc chưa bao giờ dám mơ tưởng có thể biến Bằng gia của Kim Châu trở thành đàn em của mình!
Ngay cả khi nhà họ Lâm vẫn còn thịnh vượng, Lâm Mộc cũng không dám nghĩ tới, lúc đó Lâm Mộc chỉ là một tên đàn em nhỏ bé nếu gặp được Bằng gia, cũng phải tỏ ra vô cùng cung kính gọi một tiếng Bằng Gia, ngay cả ba anh là Lâm Đại Sơn cũng phải tỏ ra khách khí với Bằng gia.
Lâm Mộc có linh cảm rằng sau khi tất cả các bên đã ổn định, trong tương lai kế hoạch của anh nhất định sẽ diễn ra suôn sẻ!
Đoàng!
Có một tiếng sấm sét đột ngột vang lên giữa bầu trời, Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn, sắc trời vô cùng u ám.
Còn khoảng một tiếng nữa trời mới tối, vì bầu trời đầy mây đen nên sắc trời trở nên tối hơn.
“Hình như ở Kim Châu sắp có bão.” Lâm Mộc vừa lẩm bẩm vừa nhìn lên trời.
Ngay sau đó, Lâm Mộc đưa tay ra vẫy một chiếc taxi, rồi lên xe về nhà.
Hiện tại Lâm Mộc đã sắp xếp xong các bên, anh cũng đã làm xong mọi việc, chỉ yên lặng chờ bọn họ hành động thôi. Nhiệm vụ của Lâm Mộc là tích hợp tài nguyên và bố trí đội quân. Còn những việc cụ thể thì cứ để bọn họ làm.
...
Buổi trưa ngày hôm sau, trong một quán trà.
Bằng Gia ngồi trong một căn phòng ở quán trà, đang yên lặng chờ đợi.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ bước vào phòng “Bằng Gia, sao đột nhiên lại có thời gian mời tôi uống trà vậy?” Người đàn ông trung niên mỉm cười.
Dù sao Bằng Gia cũng rất nổi tiếng ở Kim Châu, một ông chủ bình thường được Bằng Gia mời thì nhất định phải tới.
“Ông chủ Chiêm, ông ngồi xuống trước đi, tôi hẹn ông thay một người bạn của tôi để nói về chuyện làm ăn thôi.” Bằng Gia làm ra tư thế mời ngồi.
Ông chủ Chiêm này là chủ của một nhà máy thực phẩm ở Kim Châu, các sản phẩm mang thương hiệu của nhà máy ông ta đều bán rất chạy.
Trước đây tập đoàn Lâm thị cũng tham gia vào nhiều ngành, trong đó có sản xuất và chế biến nguyên liệu và đóng gói thực phẩm.
Và ông chủ Chiêm này, chắc chắn là một trong những khách hàng lớn.
Sau đó, Chu Khôn tiếp quản tập đoàn Lâm thị và đổi tên tập đoàn, nhưng hai bên vẫn tiếp tục hợp tác.
Đây là một ngành công nghiệp cũng khá đơn giản, do vậy lần đầu tiên Bằng Gia và A Bính ra trận nên hai người đã đặt mục tiêu vào ông chủ Chiêm.
"Ồ? Vị đó đúng là không tầm thường, lại có thể nhờ Bằng Gia ra mặt hẹn người khác? " Ông chủ Chiêm nói, rồi lại nhìn A Bính đang ngồi bên cạnh Bằng Gia.
“Ông chủ Chiêm, người muốn bàn chuyện làm ăn với ông là tôi.” A Bính nói.
"Là cậu sao? Nếu tôi nhớ không lầm, sáng nay cậu đã tới gặp tôi đúng không? Cậu tự xưng là tập đoàn Thiên Nguyên, haha, tôi chưa từng nghe nói qua, còn dám gọi là tập đoàn rồi đến tìm tôi nói muốn hợp tác làm ăn.” Ông chủ Chiêm cười nhạo.
Ông chủ Chiêm nói tiếp: "Trước đây tôi làm việc với ông chủ Chu Khôn, quan hệ làm ăn rất ổn định, tại sao lại đổi đối tác? Đó lại còn là đối tác mà tôi chưa từng nghe nói qua."
Cạch.
Bằng Gia nặng nề đặt tách trà xuống bàn, sắc mặt lập tức trở nên u ám.
“Ông chủ Chiêm, ông nói như vậy là đang không cho tôi chút mặt mũi nào sao?” Bằng Gia lạnh lùng nói.
Trong tích tắc, hơn chục tên côn đồ của Bằng Gia xông vào bao vây kín căn phòng.
Ông chủ Chiêm nhìn thấy những người đàn ông hung tợn này thì sắc mặt hơi thay đổi.
Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn tỏ ra bình tĩnh.
"Bằng Gia, không phải tôi không cho ông mặt mũi, chỉ là tôi không thể hợp tác với một công ty mới chưa từng nghe qua? Nếu sản phẩm bên ông cung cấp không đạt tiêu chuẩn, phá hỏng công việc kinh doanh của tôi thì sao?" Ông chủ Chiêm cười nhạt.
"Ông chủ Chiêm, không thử thì làm sao biết được? Nếu cậu ta làm tốt hơn công ty của Chu Khôn thì sao", Bằng Gia nói.
Ông chủ Chiêm này cũng không phải kẻ ngốc, ông ta cũng đã nghe ra được ý của Bằng Gia rồi, Bằng Gia là đang ép buộc ông ta phải đồng ý.
"Bằng Gia, trong kinh doanh phải nói đến sự hợp tác tự nguyện. Tuy rằng ở Kim Châu ông rất nổi tiếng, Bằng Gia, dù sao ông cũng không phải người của giới kinh doanh chúng tôi, muốn dùng vũ lực can thiệp vào giới kinh doanh của Kim Châu chúng ta, vậy cũng không hay lắm phải không? ”Ông chủ Chiêm cười nhạt.
Bằng Gia dựa người vào sô pha, nhấc chân lên: "Không sao cả, ông chủ Chiêm, nếu như ông đồng ý hợp tác với tập đoàn Thiên Nguyên, chúng ta đều vui vẻ, còn nếu ông không đồng ý hợp tác, tôi sợ là công ty ông ba ngày sẽ có rắc rối đấy, công ty ông đang làm ngành thực phẩm, nên chắc ông cũng rất sợ sản phẩm của công ty ông có vấn đề an toàn thực phẩm đúng không? Tất nhiên, ông cũng nên cẩn thận hơn khi đi ra ngoài, nếu không may ông gặp phải bọn côn đồ thì sao? "
Sắc mặt của ông chủ Chiêm đột nhiên thay đổi.
“Ông chủ Chiêm, ông cũng đã biết rồi, dù sao hợp tác với công ty nào cũng không ảnh hưởng đến quyền lợi của ông mà, giá cả hợp tác với bên Chu Khôn cũng giống với bên chúng tôi, ông hãy tự mình suy nghĩ đi.” Rồi Bằng Gia lại tiếp tục uống trà.
“Bằng Gia, tôi cũng chỉ là người kinh doanh buôn bán ở Kim Châu. Hành vi này của ông là đang phá vỡ quy tắc của giới kinh doanh, vậy không sợ chọc giận tới thương hội Kim Châu sao?” Ông chủ Chiêm lạnh lùng nói.