“Bằng sáng chế đã… đã bị một tập đoàn Châu u lấy đi rồi.” Tôn Thượng Minh sốt sắng giải thích, hoàn toàn mất đi bình tĩnh.
Hiển nhiên, hàng phòng ngự tâm lý của Tôn Thượng Minh đã hoàn toàn bị phá vỡ.
“Tập đoàn Châu u?” Vẻ mặt Lâm Mộc thay đổi khi nghe thấy lời này.
"Đồ khốn, sao mày có thể bán một bằng sáng chế quan trọng như vậy cho Châu u chứ?! Các người chỉ được như vậy thôi sao, thật sự có thể làm ra tất cả sao vì tiền sao?" Lâm Mộc xông lên túm lấy cổ áo Tôn Thượng Minh.
Tầm quan trọng của bằng sáng chế này rất lớn, nó không chỉ về tiền bạc, mà còn về tính an ninh năng lượng!
"Nói mau, mày bán nó với giá bao nhiêu! Cụ thể là tập đoàn nào của Châu u mua nó, còn có thỏa thuận gì nữa không!" Lâm Mộc túm lấy cổ áo anh ta hỏi.
"Chuyện này đã được ông nội tôi bàn bạc cùng Châu u vào năm năm trước. Tình huống cụ thể trong đó thì tôi... Tôi cũng không biết!"
Giọng Tôn Thượng Minh run run: "Đó là những gì tôi biết, tôi cũng đã nói rồi, anh phải giúp tôi cầm máu."
"Cầm máu? Hừm, Tôn Thượng Minh, mày thật sự cho rằng tao sẽ cầm máu cho mày sao?" Lâm Mộc chế nhạo.
“Mày… mày lừa tao sao?” Tôn Thượng Minh trợn trừng hai mắt, lời nói của Lâm Mộc như một nhát dao vào đầu anh ta.
Lâm Mộc giễu cợt: "Người như mày còn cần phải giữ lại sao? Năm năm trước, mày hủy hoại nhà họ Lâm của tao, đánh gãy chân ba tao , khiến cho cả nhà tao phải sống trong đau khổ. Tao vừa trở về Kim Châu thì mày đã liên tục phái người đến giết tao, Lâm Mộc tao làm sao có thể bỏ qua cho mày chứ! "
"Đừng!"
“Mày muốn bao nhiêu, tao… Tao đều có thể nghe theo mày, chỉ cần mày tha cho tao thôi!” vẻ mặt Tôn Thượng Minh đầy căng thẳng, giọng nói run run.
"Tôn Thượng Minh, tao chỉ muốn mạng của mày, đừng lo lắng, không chỉ mày, mà toàn bộ Nhà họ Tôn của mày đều sẽ phải trả giá!"
Lâm Mộc nói xong liền xoay người rời đi nhà kho bỏ hoang.
Còn Tôn Thượng Minh, cứ để anh ta rút máu tại đây và chết dần chết mòn trong sợ hãi, đau đớn và dằn vặt.
Khi Tôn Thượng Minh thấy Lâm Mộc chuẩn bị rời đi, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột!
"Lâm Mộc, đừng đi! Mày ... mày cho rằng Nhà họ Tôn tao chỉ dựa vào đạo trưởng Vũ và Lão Từ sao? Không! Tao nói cho mày biết! Thực lực phía sau hỗ trợ Nhà họ Tôn không chỉ có như vậy, nếu mày giết tao thì chắc chắn mày sẽ phải đối mặt với sự trả thù mà mày sẽ không ngờ đến đâu! ”Tôn Thượng Minh mắng sau lưng Lâm Mộc.
Lâm Mộc nghe xong, liền dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Tôn Thượng Minh.
"Vậy thì nói cho tao biết, Nhà họ Tôn mày còn dựa vào cái gì nữa? Theo như tao thấy, mày chỉ là muốn bịa ra mấy chuyện vô nghĩa như vậy để gây sức ép hù dọa tao thôi phải không? Bớt làm mấy chuyện vô bổ đi!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc nói như vậy là anh còn muốn dùng phương thức hung hăng để kích thích Tôn Thượng Minh nói thêm mấy câu.
Tôn Thượng Minh sốt sắng nói: "Không phải là tao hù dọa mày! Ngay cả những người trong gia tộc nhà họ Tôn cũng đều cho rằng Nhà họ Tôn ta chỉ có hai thế lực này chống lưng, nhưng thật ra chỗ dựa lớn nhất của Nhà họ Tôn chính là Châu u ! Chuyện này ngoài ông nội tao ra thì cũng chỉ có một mình tao biết thôi."
“Châu u?” Lâm Mộc sững sờ một chút.
Trước đó Tôn Thượng Minh nói rằng bằng sáng chế đã nằm trong tay một tập đoàn ở Châu u.
Bây giờ anh ta lại nói, thực lực của Nhà họ Tôn là dựa vào Châu u.
Có mối liên hệ nào giữa hai điều này không?
Hoặc có lẽ Nhà họ Tôn thật sự có chỗ dựa vững chắc này.
"Lâm Mộc, chỗ dựa của Nhà họ Tôn tao thật sự là ngoài sức tưởng tượng của mày đấy, cho dù tao không biết nhiều, nhưng tao có thể nói cho mày biết chắc chắn nếu tao chết, mày và gia tộc mày sẽ phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng! Tao tuyệt đối không chỉ hù dọa mày đâu!" "sắc mặt Tôn Thượng Minh vô cùng khó coi.
"Cho dù Nhà họ Tôn của mày có sự ủng hộ của Châu u thì sao chứ? Mày đừng quên, đây là nước Hoa! Sự uy hiếp của Nhà họ Tôn mày có chỗ dựa là Châu u cũng vô dụng với tao thôi! "
Sau khi Lâm Mộc bỏ đi những lời này, tiếp tục xoay người bước ra ngoài.
"Đừng!"
"Đừng đi!"
"Chỉ cần mày cầm máu, chỉ cần mày thả tao ra, tao có thể đồng ý bất cứ yêu cầu nào của mày mà!"
"Nếu tao chết đi, mày cũng sẽ không có kết quả tốt đâu! Cả nhà mày cũng sẽ phải chôn cùng mày!"
Tôn Thượng Minh rú lên ở sau lưng Lâm Mộc, giống như người chết đuối đang liều mạng tìm cọng rơm cứu mạng.
Lâm Mộc hoàn toàn không có ý định dừng lại, vừa đi ra khỏi nhà kho bỏ hoang liền 'rầm' một tiếng đóng cửa nhà kho lại.
Bên trong nhà kho trống rỗng, chỉ còn lại Tôn Thượng Minh tuyệt vọng.
“Tại sao anh ta không sợ! Tại sao!” Tôn Thượng Minh không hiểu được.
Cho dù nhà họ Tôn của anh ta không đề cập đến sự hỗ trợ của Châu u với Nhà họ Tôn nhưng chỉ với Lão Từ ở Giang Nam, đại trưởng Vũ là chỗ dựa, Tôn Thượng Minh cũng cho rằng, cho dù Lâm Mộc có là cao thủ cũng không đánh bại được hai sự hỗ trợ lớn này, đúng không?
Tôn Thượng Minh nghĩ, nếu anh ta thật sự chết đi, chỉ cần dựa vào hai chỗ dựa lớn này cũng đủ tiêu diệt Lâm Mộc, Lâm Mộc sao lại không sợ chứ?
Làm thế nào anh ta cũng không đoán ra được, Lâm Mộc đã rời khỏi nhà kho mà không cho anh ta bất kỳ một cơ hội nào cả.
"Tại sao ... tại sao lại thế này!"
Tôn Thượng Minh nhìn xuống, thấy máu ở cổ tay phun ra, hắn chỉ cảm thấy Tử thần đang tới gần.
Nỗi sợ hãi về cái chết hoàn toàn bao trùm lấy anh, anh ta chỉ cảm thấy trời đất tối sầm lại.
"Ông nội nói rằng lâu nhất là hai ba năm nữa, ta, Nhà họ Tôn, sẽ có cơ hội đột phá khỏi tỉnh Giang Nam, trở thành một đại gia tộc trong nước. Không chỉ có của cải mà còn có thế lực cường đại!"
“Tương lai Tôn Thượng Minh tôi tươi sáng, vô hạn như vậy, tôi không thể chết được!” mặt mũi Tôn Thượng Minh tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, giọng nói run run gào lên như một kẻ điên.
Anh ta không muốn tương lai của mình, cuộc sống của anh ta sẽ bị hủy hoại trong tay của một kẻ mà anh ta từng coi như một con kiến.
Anh ta cố gắng vùng vẫy, cố gắng thoát ra, nhưng anh ta không thể làm được, mà ngược lại anh ta càng cố vùng vẫy thì càng mất máu trầm trọng hơn.
Giờ phút này, anh ta hoàn toàn hối hận vì đã đánh giá thấp Lâm Mộc.
Nhưng dù có hối hận đến mấy cũng không thể thay đổi được dòng đời.
...
Sau khi Lâm Mộc rời khỏi nhà kho, anh lên xe chuẩn bị bắt đầu bước tiếp theo.
Từ khi bắt cóc Tôn Thượng Minh đến giờ đã hơn một tiếng đồng hồ.
Đúng như Lâm Mộc dự đoán, Tôn Thượng Minh bị bắt cóc thì Nhà họ Tôn sẽ nhanh chóng hành động.
Vì vậy, Lâm Mộc không thể trì hoãn thời gian quá lâu, càng để lâu, khả năng cao Nhà họ Tôn sẽ điều tra ra được tư liệu về anh.
Một khi bọn họ tìm ra được tư liệu của anh, nếu như nhà họ Tôn không tìm được anh, chắc chắn bọn họ sẽ có thể đến thẳng Kim Châu bắt người thân anh rồi uy hiếp Lâm Mộc.
Những lúc như thế này, Lâm Mộc nhất định phải chuyển bị động thành chủ động!
“Lại phải nhờ Nhãn Kính Xà giúp đỡ thôi.” Lâm Mộc lấy điện thoại ra.
...
Lúc này Lâm Mộc cũng không biết rằng toàn bộ giới kinh doanh giàu có của Ninh Đô đã bị chấn động.
Tin tức về việc thiếu gia Nhà họ Tôn bị bắt cóc lan nhanh trong giới kinh doanh giàu có của Ninh Đô, ai nghe được tin đó đều chấn động.
Là ai có lá gan lớn như vậy, dám bắt cóc cả địa thiếu gia của nhà họ Tôn?
Người bình thường ở Ninh Đô đương nhiên không thể biết được loại tin tức này.
Tuy nhiên, những cư dân bình thường của Ninh Đô đều phát hiện ra rằng tất cả các lối ra vào của Ninh Đô
đều đột nhiên được thiết lập để kiểm tra nghiêm ngặt, mọi xe ô tô đi ra khỏi thành phố đều sẽ bị khám xét.